Khuynh Diễm nằm trong phòng khách, phớt lờ âm thanh đáng thương đang phát ra từ phòng Miên Tửu.
Nhưng tiếng khóc cứ cách một giây lại lớn hơn một chút, đến cuối cùng gần như là dựa sát vào tai cô mà gào lên.
Khuynh Diễm không chịu nổi nữa, đập bàn ngồi dậy!
Cốc cốc cốc.
Miên Tửu vừa nghe tiếng gõ cửa phòng, lập tức chỉnh ghi âm cho tiếng khóc nghe đau thương gấp mấy lần.
"Em vào đi."
Nói xong liền nằm yên trên giường, mở to mắt chờ đợi.
Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, người máy tí hon lách mình đi vào, khoanh tay đứng trước cửa, ngước mắt nhìn Miên Tửu.
"Em đừng nghĩ năn nỉ tôi, tôi tức giận rồi, sẽ không tha thứ đâu." Miên Tửu cũng học theo dáng vẻ người máy tí hon, nằm trên giường khoanh tay lại.
"Tắt tiếng ghi âm ồn ào của anh đi." Biết giờ ta chỉ là đứa bé nhỏ xíu đáng thương không? Âm thanh đều bị phóng đại, mi muốn dùng âm thanh giết ta đúng không?
"Em không dỗ tôi mà còn chê tôi ồn?" Ánh mắt Miên Tửu vẫn như máy móc lạnh băng, nhưng giọng nói lại tràn ngập tổn thương đến cùng cực.
"Tôi đau lòng đến khóc luôn rồi, mà em còn chê tôi làm ồn đến em?"
Khuynh Diễm: "..." Nói cứ như hắn khóc thật ấy!
Miên Tửu trùm chăn qua đầu, không muốn tiếp tục nhìn Khuynh Diễm nữa.
Tiếng khóc cũng tắt đi, bộ dạng kia giống như đứa nhỏ hờn dỗi đang nói, giờ tôi không khóc nữa, tôi trốn trong chăn khóc một mình, không thương tôi thì để tôi khóc đến chết luôn đi!
Tín hiệu phát ra rõ ràng đến mức, phông nền xung quanh hắn đều hiện lên mấy chữ 'tủi thân tủi thân tủi thân'.
Khuynh Diễm nhìn người đang nằm trên giường, lại cúi đầu nhìn thân thể tay chân ngắn ngủn của mình, không nhịn được nghĩ...
Tại sao một con người cao lớn như vậy, lại có thể đi ăn vạ một người máy nhỏ bé còn chưa bằng nắm cơm như vậy?
Hắn đáng thương sao?
Cô mới là người đáng thương đây này!
Miên Tửu trốn trong chăn một lúc lâu, không nghe bên ngoài có động tĩnh gì, tự dặn mình cố nhẫn nhịn thêm chút nữa.
Không thể chui ra ngoài, giờ mà tự chui ra sẽ rất mất mặt.
Nhưng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, kéo ra một góc chăn nhỏ, phát hiện người máy tí hon đã sớm leo lên giường, đang ngồi đối diện tầm mắt hắn.
Vừa kéo chăn ra, liền ngay lập tức nhìn thấy.
Miên Tửu im lặng hai giây, mở to mắt nghiêm túc hỏi: "Em tên gì?"
Khuynh Diễm bình tĩnh suy luận. Theo kinh nghiệm nhiều năm bị ăn vạ của cô, những lúc hắn cố chấp thế này, là khoảnh khắc rất quan trọng.
Chỉ cần đi sai một bước, sẽ trở thành vạn kiếp bị ăn vạ!
Để không bị ăn vạ, nhường hắn một chút, dùng tên hắn đặt cho cô đi.
Khuynh Diễm suy nghĩ thông suốt rồi, chậm rãi mở miệng phun ra hai chữ: "Tiểu Thâu." Đi ăn trộm để hoài niệm quá khứ.
Miên Tửu dứt khoát trùm chăn qua đầu.
Động tác của hắn quá đột ngột, làm chăn quạt ra luồng không khí vừa nhanh vừa mạnh, người máy tí hon Khuynh Diễm suýt chút nữa thì bị quạt té luôn xuống giường.
Khuynh Diễm: "..."
Giờ cô đã yếu đến mức chỉ cần quạt một cái liền có thể bạo hành cô?
Sốc tinh thần.
Khuynh Diễm đang sốc tinh thần, thì chợt một bàn tay thò đến mạnh mẽ kéo cô vào trong chăn.
Khuynh Diễm: "! ! !"
Làm gì làm gì?
Kéo ta vào trong chăn làm gì?
Ta chỉ nhỏ bằng hạt tiêu, hắn còn muốn làm gì ta? Chơi trò kích thích sao? Chơi...
\[Câm miệng cô lại đi kí chủ!\] Hắc Khuyển khản giọng hét lên.
Nó chỉ là đứa trẻ, xin cho nó một đầu óc bình yên được không?
Không gian bên trong chăn rất chật hẹp, nhưng vì thân thể Khuynh Diễm hiện tại rất nhỏ bé, nên cũng không có chuyện thiếu trong sáng gì.
Hơn nữa, cô còn là người máy, Miên Tửu chỉ kéo cô vào, chứ không có ý định làm gì cô.
Khuynh Diễm có chút... muốn lấy lại thân thể con người.
Hắc Khuyển: \[...\]
Chăn rất dày, khi cùng nhau nằm ở bên trong, không khí dường như trở nên ấm áp hơn.
Là dường như trở nên ấm áp, chứ không phải là ấm áp.
Bởi vì Khuynh Diễm đang ở trong thân thể người máy, cô không thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh.
Chỉ là khi nhìn thấy Miên Tửu mềm mại hít thở, cô liền liên tưởng đến hai chữ 'ấm áp'.
Lớp chăn che đi ánh sáng đèn điện bên ngoài, làm cho gương mặt thiếu niên nằm bên cạnh có chút mông lung.
Ánh mắt hắn nhìn cô rất chuyên chú, bên trong con ngươi hắn như đang cố truyền tải một thông điệp rất quan trọng đến với cô.
Khuynh Diễm nhìn rồi lại nhìn, kết quả... không hiểu gì cả.
Một người EQ thấp, một người bị liệt cơ mặt, lại muốn học đòi giao tiếp bằng mắt?
Vẫn là sớm chết tâm đi!
Miên Tửu truyền tải thông điệp xong thì chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi cong dài vẽ ra chiếc bóng hình cánh quạt dưới mí mắt, ngón tay cọ cọ lên người Khuynh Diễm, hỏi: "Em tên gì?"
\[Kí chủ, nói theo ta, cô tên Tiểu Hỉ. Đại nhân vật đã cố gắng đến mức này rồi, cô nói sai nữa sẽ làm người ta tổn thương lắm đó!\]
"Tôi tên Tiểu Hỉ?" Khuynh Diễm thử nói theo Hắc Khuyển, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có dự cảm không tốt lắm...
Ngay lập tức cô liền biết dự cảm không tốt này là gì!
"Tiểu Hỉ, thì ra em thật sự có thể giao tiếp bằng mắt với tôi!" Miên Tửu vui mừng reo lên.
Khuynh Diễm: "..." Không, ta không thể!
Ta vốn chưa từng hiểu mi có ý gì cả!
Miên Tửu bật dậy kéo chăn ra, dùng cả hai bàn tay nâng người máy tí hon Khuynh Diễm lên, áp cô vào mặt hắn cọ cọ, cực kỳ vui vẻ nói.
"Em là người đầu tiên có thể hiểu được tôi đó! Sau này chúng ta không cần nói chuyện bằng lời nữa mà hãy giao tiếp bằng mắt thật nhiều nha!"
Khuynh Diễm nghẹn ngang họng: "..."
Cẩu Tặc, mi cố ý hố ta đúng không?
Hắc Khuyển: \[...\] Nó không có! Rõ ràng là do đầu óc đại nhân vật có vấn đề mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT