Miên Tửu đem người máy tí hon từ trong túi áo ra, đặt lên bàn thấp cạnh sofa.
Hắn ghé người ngồi vào bên cạnh, cằm đặt trên bàn, nghiêng đầu tò mò quan sát.
Miên Tửu cứ ngồi nhìn như vậy, cũng không biết qua bao lâu, hắn mới cẩn thận hướng ngón trỏ đến, chọt chọt vào bụng người máy nhỏ.
Người máy bực bội giơ chân đá văng ngón tay hắn.
Miên Tửu chớp chớp mắt nhìn vết đỏ ửng trên ngón tay mình, nhỏ xíu như con muỗi, cũng không có chút đau đớn nào. Không biết hắn nghĩ đến điều gì, nhìn được một lúc thì phát ra âm thanh cười khúc khích.
Âm thanh biểu hiện hắn đang rất vui vẻ, nhưng khóe môi hắn lại không hề cong lên, ngay cả miệng cũng không hé mở, gương mặt hoàn toàn lạnh băng không cảm xúc.
Sự đối lập cổ quái giữa giọng nói và biểu cảm của Miên Tửu khiến người ta vừa nhìn đến liền thấy sợ hãi, không muốn tiếp cận, cũng không muốn ở gần hắn.
"Bé con, em chưa có tên phải không?" Miên Tửu nghiêng đầu hỏi.
Người máy tí hon Khuynh Diễm lập tức mở mắt. Bé con? Hắn gọi ai là bé con?
"Bé con thích được đặt tên nên mới mở mắt nhìn tôi đúng không?" Miên Tửu chìa ngón tay chọt chọt: "Tôi đặt tên cho em nha!"
Khuynh Diễm đá phăng ngón tay hắn: "Không cần."
"Chủ nhân, nó vô lễ với ngài. Nó không phải đứa trẻ ngoan, Tiểu Thiết mới là đứa trẻ ngoan." Tiểu Thiết ghen tị lên tiếng.
Chủ nhân mang về một người máy, còn bày tỏ yêu thích như vậy, nó không muốn mất vị trí độc quyền chính cung!
Miên Tửu không nghe thấy lời nói của bất kỳ ai, bởi vì hắn vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ đặt một cái tên thật đáng yêu cho Khuynh Diễm: "Em có màu trắng, vậy nên tên là... ừm..."
"Tiểu Bạch." Miên Tửu nói xong liền lắc đầu: "Không được, nghe hơi giống tiểu bạch thỏ, em hung thế này, không phù hợp."
Khuynh Diễm: "..." Ai hung?
Mi đang mượn cớ bêu xấu ta đúng không?
"Tiểu Quai... cũng không được, em nhìn không ngoan lắm, không thể tên là bé ngoan." Miên Tửu tự mình phản bác mình, bất chợt hắn reo lên: "Em vừa tròn vừa béo, vậy tên Tiểu Viên thì sao?"
Không khí trong phòng đột ngột giảm xuống, lạnh lẽo đến âm trầm.
Giọng nói máy móc không nghe ra cảm xúc vang lên: "Anh vừa nói gì?"
Miên Tửu chớp chớp mắt: "Em nghe không rõ sao? Tôi hỏi em tên Tiểu Viên được không?"
Khuynh Diễm: "Không phải, câu trước đó."
"Không thể tên là bé ngoan?"
Khuynh Diễm từ tốn duy trì nụ cười ấm áp dưới đáy lòng: "Là câu phía sau đó."
Năm ngón tay nhỏ xíu in lên mặt Miên Tửu, hắn ngơ ngác xoa xoa mặt mình, không hiểu tại sao mình bị đánh...
"Anh lặp lại lần nữa xem." Khuynh Diễm đứng trên bàn, ngoắc ngón tay nói.
Miên Tửu vẫn ngây thơ tin người lặp lại: "Em vừa tròn vừa béo..."
Bép!
Năm ngón tay lần nữa đóng thêm một dấu mới.
Khuynh Diễm muốn bẻ răng Miên Tửu lắm rồi.
Hắn chê cô béo? Hắn dám chê cô béo!!
Hắn còn lặp lại tận ba lần!
Tiểu ăn vạ càng ngày càng quá quắt!
Hắc Khuyển: \[...\] Không phải là do kí chủ kêu người ta lặp lại sao??
Miên Tửu rốt cuộc cũng hiểu vấn đề nằm ở đâu, ồ lên một tiếng: "Thì ra em không thích tôi nói em..."
Khuynh Diễm khởi động cổ tay, Miên Tửu lập tức nuốt chữ 'béo' vào cổ họng.
Béo dễ thương mà, tại sao em ấy lại không thích được khen béo nhỉ?
Xem ra tên Tiểu Viên không được rồi, phải tìm một cái tên khác...
Miên Tửu suy nghĩ đến vô cùng rối rắm, qua một lúc lâu sau, hắn mới lần nữa reo lên: "Có rồi!"
Khuynh Diễm cảnh giác liếc mắt nhìn qua.
"Tiểu Hỉ!" Miên Tửu tràn ngập trong vui vẻ giải thích: "Hỉ trong hoan hỉ, em là Tiểu Hỉ, Tiểu Hỉ là niềm vui nhỏ của tôi!"
Biết đánh hắn, biết trò chuyện cùng hắn, còn biết chọc hắn cười, em ấy chính là niềm vui nhỏ của hắn!
Trong lúc Miên Tửu đang vui vẻ, thì có một âm thanh ủy khuất từ bên cạnh truyền đến: "Chủ nhân, vậy còn ta thì sao? Tên ta có ý nghĩa gì?"
"Tiểu Thiết?" Miên Tửu cố gắng nhớ lại, thật lâu sau hắn mới à một tiếng, nói: "Thiết trong thiết đoạt trộm cắp, ta trộm ngươi về, nên ngươi tên Tiểu Thiết."
Tiểu Thiết: "..." Ngài cũng trộm con người máy đó về, nhưng tại sao nó tên là niềm vui, còn ta tên là kẻ trộm?
Này rõ rành rành là thiên vị bất công!
Màn hình máy tính bảng hiện lên video đứa trẻ khóc thút thít tủi thân, Miên Tửu với tay úp màn hình xuống sofa, lại lấy gối đè lên che đi tiếng khóc của nó.
Tiểu Thiết: "..."
"Tiểu Hỉ, em thích cái tên này không?" Miên Tửu hồi hộp hỏi người máy nhỏ.
"Tôi nói không thích thì anh sẽ đổi chắc?" Khuynh Diễm cố tình không hợp tác.
"Nếu em không thích, vậy đổi thành... Tiểu Thâu?" Miên Tửu thử suy nghĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiểu Thiết, Tiểu Thâu, nghe rất giống người một nhà..."
"Chủ nhân, ta cũng thấy Tiểu Thâu nghe hay hơn." Tiểu Thiết đánh bay gối nằm, chạy ra góp ý.
Tiểu Thiết, kẻ cắp.
Tiểu Thâu, kẻ trộm.
Cùng trộm cắp như nhau, vậy mới gọi là công bằng!
Khuynh Diễm cũng ủng hộ nói: "Tôi chọn tên Tiểu Thâu."
Trộm cắp là nghề của ta!
Nghe rất có hương vị hoài niệm quá khứ!
Chính vì hương vị hoài niệm quá khứ này, mà Khuynh Diễm bị Miên Tửu giận dỗi ba ngày liền.
Hắn nói, cô từ chối làm niềm vui nhỏ của hắn, để đi làm người một nhà với Tiểu Thiết.
Cảm giác đó cứ như một nhóm bạn thân ba người, hai người trong nhóm là thông qua hắn mới quen biết nhau, nhưng đến cuối cùng, hai người lại nắm tay thân thiết, đem hắn đẩy ra rìa.
Mà trường hợp của hắn còn thảm hơn, hắn không phải bị con người bỏ rơi.
Hắn là bị một cái máy tính bảng và một người máy bỏ rơi!
Khuynh Diễm: "..." Hắn bệnh vậy lâu chưa?
Tiểu Thiết: "..." Bệnh thì lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện triệu chứng bổ não này.
Miên Tửu giận dỗi rất dữ dội, nằm trên giường ba ngày liên tục, không chịu ra khỏi phòng.
Ngày nào Tiểu Thiết cũng đi qua khuyên nhủ hắn một câu: "Chủ nhân chú ý sức khỏe."
Thật sự là chỉ có một câu, khuyên xong liền đi ra, khuyên như một trách nhiệm, khuyên đến không có chút thành ý.
Còn Khuynh Diễm thì không cần nói, từ sáng đến tối dính chặt với Tiểu Thiết, kết đồng minh chơi cổ phiếu kiếm tiền.
Tiền vốn đặt chơi cổ phiếu từ đâu mà có?
Đương nhiên là tiền của Miên Tửu!
Ngày thứ ba, khi Miên Tửu bước ra khỏi phòng, cảnh tượng mà hắn nhìn thấy chính là...
Một người máy nhỏ như nắm cơm, đang ôm một máy tính bảng to gấp ba bốn lần thân thể.
Mắt chăm chú nhìn màn hình, ngón tay nhỏ thỉnh thoảng lại chọt chọt lên trên, một người máy cùng một máy tính bảng sống chung cực kỳ hòa thuận ấm áp.
Cứ như căn nhà này hoàn toàn không có sự hiện diện của chủ nhân là hắn.
Miên Tửu tức đến khóc luôn tại chỗ.
Khuynh Diễm dừng động tác, quay đầu nhìn hắn, phân vân không biết có nên đi qua dỗ hay không.
Nhưng sau đó lại nghe Tiểu Thiết nói: "Chủ nhân không biết khóc, âm thanh khóc là bật từ ghi âm trên mạng, này là đang giả vờ đáng thương thôi."
Tiểu Thiết bị ném ra khỏi nhà.
Khuynh Diễm cũng bị... Miên Tửu không nỡ ném.
Tay giơ được nửa đường lại thu về, đặt cô lên bàn, một mình đi vào phòng đóng chặt cửa.
Không đến năm phút sau, trong phòng vang lên tiếng khóc rất thương tâm, càng ngày càng lớn, nghe như tê tâm liệt phế.
Khuynh Diễm: "..." Nếu không phải biết hắn đang bật ghi âm, cô còn tưởng cô vừa làm chuyện cực kỳ cặn bã với hắn đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT