Thụy Vương nghe xong vui vẻ một chút, đưa tay xoa xoa đầu của hắn, đem tóc hắn làm cho rối tung, cười nói: “Nhìn đệ đệ kiểu gì? Con không phải là muốn giày vò đệ đệ của con đó chứ?” Đối với đức hạnh của con trai, Thụy Vương cũng rất rõ ràng, thấy hắn hùng hổ tới, còn tưởng rằng là hắn nhớ lại lời đồn đãi trước kia, sợ đứa nhỏ này sẽ đoạt địa vị của hắn, “Con yên tâm, cho dù Bổn vương có nhiều nhi tử hơn nữa, cũng sẽ không quên con!”

Vệ Huyên cười lạnh nói: “Cũng không nhất định, nếu như người tìm được một nữ nhân hợp ý, sinh hài tử cùng nàng, không chừng liền đem con quên mất.”

“Đi tới đây!” Thụy Vương bị nụ cười lạnh kia của hắn làm cho bốc lửa, “Ngươi là nhi tử của lão tử, cho dù lão tử không thương ngươi, nhưng cũng sẽ nhìn mặt ngươi mà nhớ tới mẫu phi ruột thịt của ngươi, nên cho dù ngươi đã làm cái việc động trời nào, lão tử cũng phải bảo vệ ngươi.” Ông nói xong, khuôn mặt anh tuấn hiện ra một cỗ khí.

Trong lòng Vệ Huyên run một cái, nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra một lần nữa đã khôi phục lại được sự bình tĩnh.

Hóa ra là như vậy!

Mặc dù đã sớm biết đáp án này nhưng hiện nay nghe được, chỉ cảm thấy châm chọc không dứt. Vì ông muốn giữ được lập trường của mình, liền đem hắn đuổi ra khỏi kinh, khiến cho hắn cả đời không trở lại được. Nam nhân này có đầu óc hoàn toàn khác người bình thường, cũng
không biết kiếp trước lúc ông biết tin tức hắn chết trận truyền về, phụ vương có từng hối hận hay không?

Hài tử được an trí một gian sương phòng cách vách phòng ngủ ở chính viện, đã an bài nha hoàn cùng bà vú chiếu cố, thời điểm hai cha con tới, hài tử vừa uống sữa đã ngủ rồi.

Vệ Huyên thò đầu liếc nhìn đứa trẻ sơ sinh đang được quấn trong tã, nhìn thấy một con khỉ hồng hồng đầy nếp nhăn liền nhăn mặt nói: “Thật là xấu xí!”

Thụy Vương cười nói: “Đừng chê hắn xấu xí, con lúc ra đời cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, hài tử vừa sinh ra ai cũng như vậy, qua một thời gian nữa nẩy nở là tốt rồi, con nhìn đệ đệ con xem, có phải lớn lên sẽ giống con?” Thụy Vương vì muốn để cho con lớn nhất có tự giác khi làm ca ca, cho nên cũng không thèm nhìn liền nói lời trái lương tâm.

Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn ông, thầm nghĩ người còn có thể càng ngày càng ngu xuẩn như vậy sao?

Thụy Vương bị hắn nhìn mà cảm thấy lúng túng, lại nhìn tiểu nhi tử vừa sinh ra một chút, thật sự là không cách nào từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn nhìn ra là hắn rốt cuộc giống ai, không có cách nào lừa dối nữa, liền nói với nhi tử: “Nhưng đây là đệ đệ con, sau này con phải chiếu cố đệ đệ thật tốt, cũng đừng giống như lúc khi dễ người ngoài mà khi dễ hắn, phải biết đùm bọc che chở huynh đệ.”

“Nếu hắn nghe lời thì sẽ chiếu cố, không nghe lời liền ném đi!”

“Cút!” Thụy Vương giận đến muốn đánh hắn.

Vệ Huyên không sợ chút nào, ngẩng mặt, một bộ dáng lưu manh muốn chết. Thụy Vương thấy gương mặt này tâm liền mềm nhũn, chỉ đành phải hung hăng xoa xoa đầu của hắn rồi bỏ qua.

Đối với đứa con trai này ông không nỡ đánh cũng không nỡ mắng mà cũng không bỏ được mà quản thúc. Tuy phóng túng như vậy là không đúng, những vừa nhìn thấy gương mặt của nhi tử giống hệt gương mặt của thê tử đã
mất liền mềm lòng, nên đã mặc hắn lớn lên thành cái bộ dáng lưu manh này. Mặc dù đứa con trai này sau này có
tiềm chất sẽ thành quần là áo lụa gieo họa tứ phương trong kinh thành, nhưng Thụy Vương nghĩ đến lúc đó tự bản thân lão tử cố gắng sống lâu một chút, tranh thủ cho hắn thật nhiều bảo đảm, thế nào cũng có thể để cho hắn bình an, vui vui vẻ vẻ sống cả đời, coi như một đứa lưu manh thì cũng chấp nhận.

Chỉ mong hắn thật sự cả đời có thể vô ưu mà thôi!

Thụy Vương than thở, xoa trán rời đi, để lại bà vú đang run lẩy bẩy đứng ở đó nhìn chằm chằm, chỉ sợ vị hỗn thế ma vương trong truyền thuyết này một khi mất hứng, thì ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng không buông tha.

Vệ Huyên không để ý đến bộ dáng kinh hoàng của bà vú, áp sát nhìn đệ đệ xấu xí một chút, lần nữa chê bai rồi chậc một tiếng.

Nếu như nói kiếp trước hắn còn có gì không bỏ được, thì chính là cái đệ đệ ngu xuẩn này. Cũng không biết hắn đã
dạy hắn nhiều như vậy, sau đó có thể dẫm Thôi Thị người nữ nhân kia xuống không.

Kiếp trước, sau khi Thôi Thị vào cửa liền giả bộ là một người hiền lương một thời gian, nhưng sau khi nàng có hài tử của chính mình xong, liền không quan tâm tới hai đứa trẻ Lý thị sinh. Vệ Huyên lúc ấy đã trưởng thành mà xưa nay là một bá vương tính tình lúc vui lúc buồn bất định. Lúc hắn ở nơi này Thôi Thị chưa từng có lúc nào thật sự tốt, chỉ có thể cụp đuôi không dám đắc tội hắn, nhưng mà hai đứa trẻ Lý thị sinh thì hoàn toàn bất đồng, thiếu chút nữa đã bị Thôi Thị nuôi thành hỏng. Sau đó vẫn là hắn muốn phá hỏng âm mưu của Thôi Thị, liền trực tiếp dẫn người đem hai đứa bé của Lý thị mang đến Tùy Phong viện của hắn nuôi, vì vậy bọn chúng cũng rất thân cận cùng hắn, đánh cũng không đi.

Nghĩ tới đây, Vệ Huyên lại không nhịn được mà cười lên, cho dù quá khứ lặplại một lần nữa, thì cho tới bây giờ Thôi Thị cũng không đấu lại hắn, cho nên kiếp này Thôi Thị cái gì cũng đừng nghĩ.

Vệ Huyên nhìn đệ đệ xấu xí vừa sinh ra xong, rốt cuộc cũng thỏa mãn mà trở về Tùy Phong viện của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play