Lúc tin tức Thụy Vương phi khó sinh được truyền đi, dường như ánh mắt toàn bộ của người trong kinh thành đều tập trung ở Thụy Vương phủ, bọn họ muốn nhìn xem sẽ có kết quả gì?
A Uyển mặc dù không biết người bên ngoài có tâm tư gì, nhưng nàng từ chỗ công chúa mẫu thân biết được lo âu của bà, trong lòng cũng có chút hiểu mọi người cũng mong đợi Vệ Huyên gặp xui xẻo. Điều này làm cho A Uyển có chút nhớ nhung than thở, quả nhiên những năm này con Gấu Con này quá lưu manh, vì vậy kéo một vài cừu hận cũng đúng. Mọi người đều cảm thấy bây giờ vị Thụy Vương phi đương nhiệm thân là một người kế mẫu cũng quá uất ức đi, nếu như nàng không qua khỏi, để cho
Thụy Vương tiếp tục cưới một người lợi hại, đến lúc đó có thể đè ép được con Gấu Con này.
Trong lòng A Uyển cũng cảm thấy Thụy Vương phi bây giờ thật ra thì cũng là một người tốt, hy vọng bà có thể bình an, chẳng qua là việc nữ nhân sinh con, mà trình độ y học ở nơi này lạc hậu, thật đúng là giống như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, cũng thật sự là khó đoán, không biết đã có bao nhiêu vị phu nhân chết ở lúc sanh con.
Vệ Huyên hôm nay cũng không đến, tin tức của A Uyển cũng không linh thông, những việc biết cũng là biết từ chỗ công chúa mẫu thân, còn đâu chỉ có thể để ở trong lòng lo lắng.
Mà một lần khó sinh này của Thụy Vương phi, kéo dài mất ba ngày mới sinh hạ được hài tử.
Vệ Huyên ngồi ở trong lương đình Tùy Phong viện, phía sau là một bụi hoa ngọc lan đang nở rộ. Hoa ngọc lan màu trắng điểm xuyết ở trên cành, thánh khiết mà xinh đẹp, làm thành nền cho nam hài ngồi dưới bụi hoa. Nam hài mặc một chiếc áo bào màu đỏ rực rỡ, càng làm mắt mũi đứa bé trai kia trông càng thêm xinh đẹp như họa vậy.
Vệ Huyên khép lại quyển sách trên tay, một đôi mắt đen nhánh giống như hai viên hắc ngọc, hắn để kệ cho gió rét phồng tay áo, nhẹ giọng hỏi: “Đã cứu về?”
An ma ma mặt mũi mệt mỏi, trong mắt hiện lên tia máu, nói: “Thế tử yên tâm, đã cứu được về, chẳng qua là...”
Hồi tưởng lại việc trong ba ngày nay, An ma ma chỉ cảm thấy giống như đã trải qua gian nan cả đời vậy. Bà không
biết vì sao thế tử nhất định phải bảo vệ Vương phi, dù sao cho tới bây giờ thế tử cũng không bao giờ nhìn tới Vương phi. Tuy là kế mẫu, nhưng không hề có tình cảm gì với nhau, chẳng qua chỉ là duy trì hòa bình mặt ngoài thôi. Lần này Thụy Vương phi khó sinh, thế tử thậm chí còn chịu lấy một cây nhân sâm ngàn năm từ trong tư khố của mình để kéo dài tính mạng cho nàng. Đây chính là thứ ngay cả trong cung cũng không có, đây là do Uy Viễn Hầu phủ lão phu nhân len lén đưa cho hắn.
Nếu như không có vật này kéo dài tính mạng, lần này mạng của Thụy Vương phi tuyệt đối khó kéo dài.
“Chỉ là cái gì?” Vệ Huyên hỏi.
An ma ma thở dài, nói: “Chẳng qua là Vương phi sinh nở lần này gặp đại nạn, không chỉ đả thương thân thể, sợ rằng sau này thân thể yếu hơn một chút so với bình thường, sẽ thường xuyên phải nằm triền miên trên giường bệnh.”
Nghe đến đó, Vệ Huyên không nhịn được cau mày, hóa ra lúc nữ nhân sinh sản lại là chuyện đáng sợ như vậy sao? Hoặc là do hắn đem người vốn không nên còn sống mạnh mẽ giữ lại nơi này, cho nên khiến đối phương phải bỏ ra một cái giá cao?
Nghĩ tới đây, trong sâu con ngươi của hắn có thêm mấy phần âm trầm.
An ma ma thấy bộ dáng âm trầm của hắn, tim có mấy phần không chịu nổi, chỉ cảm thấy một năm qua tiểu chủ tử càng ngày càng có uy nghiêm, có lúc chẳng qua chỉ là ngồi ở một chỗ, mà cỗ tử khí cũng khiến cho người ta thở không nổi, người nhát gan chút còn muốn ngất xỉu.
Bà cũng không biết đây là do kiếp trước Vệ Huyên ở trên chiến trường giết chóc mà luyện được. Giết người cùng bị giết là chuyện bình thường, vì để sống tiếp, chỉ có thể không ngừng giết người. Cả người đã dính máu tanh, sát khí đã khắc vào trong xương, căn bản không cách nào xóa được, mặc dù bình thường đã thu liễm nhiều, nhưng thời điểm ở một mình, lại trong lúc lơ đãng đã bộc lộ ra ngoài.
“Đã cực khổ cho ma ma rồi, mau đi xuống nghỉ ngơi đi, sau này việc của mẫu phi không cần ma ma đi qua nữa.”
Nghe được lời của Vệ Huyên, An ma ma biết hắn là đã triệu hồi bà trở về Tùy Phong viện, nhất thời rơi lệ, mệt mỏi đều mất sạch, trong lòng hết sức thoải mái, cao hứng rời đi.
Vệ Huyên híp mắt nhìn bóng lưng An ma ma rời đi, hồi lâu mới nói: “Đi, chúng ta đi xem đệ đệ một chút.”
Dứt lời, mang theo Lộ Bình bước về hướng chính viện Thụy Vương phủ.
Đến chính viện, Vệ Huyên đúng lúc thấy Thụy Vương đang ở trong sân nói chuyện cùng hai thái y. Lúc Vệ Huyên đến gần, nghe được thái y nói với Thụy Vương tình hình thân thể của Thụy Vương phi, nói y hệt như những lời An ma ma đã nói. Thụy Vương phi mặc dù thành công sinh nở, nhưng là không chỉ đã đả thương thân thể, sợ rằng sau này thân thể còn suy yếu hơn so với bình thường, cần tĩnh dưỡng thật tốt.
Vệ Huyên nhìn về phía phụ thân, thấy ông chẳng qua là nhíu mày một cái, nhưng không nói gì, sau đó liền để cho người đi tiễn thái y.
Thụy Vương xoay người thấy nhi tử tới, mỏi mệt nói: “Sao con cũng tới đây?” Ba ngày nay cũng đã khiến ông mệt đến ngất ngư, mặc dù phu nhân sinh nở không quan hệ gì với ông, nhưng dù gì cũng là Vương phi của mình, ông cũng sợ sẽ tiếp tục có thêm một người xảy ra chuyện, lúc đấy mình thật sự sẽ thành người khắc thê.
“Đến xem đệ đệ!” Vệ Huyên thẳng thắn nói.