Người ở trong cung hay ở ngoài cung đều biết cái hỗn thế ma vương này bởi vì thay răng nên mới có thể an phận như vậy, nhất thời đều rối rít mong đợi răng kia của hắn trong tám năm mười năm cũng không dài ra mới tốt, để hắn không có cơ hội ngày ngày đi giày vò người khác.

Vào giờ Tỵ khi Nhậm thái phó để cho mọi người luyện chữ, đột nhiên từ hậu cung truyền tới tin tức, vị Thôi Thị nữ kia đang rất được Thái hậu thưởng thức hôm nay vào cung cùng mấy vị công chúa đi tản bộ ở trong ngự hoa viên, không ngờ không cẩn thận mà ngã xuống từ trên núi giả, lại té đến sái chân, thậm chí ngay cả mấy vị Tiểu công chúa cũng bị kinh sợ.

“Mấy vị công chúa không có sao chứ?” Ngũ hoàng tử giữ tiểu công công truyền tin lại hỏi, hắn biết gần đây mẫu phi thường xuyên cho gọi Thôi Thị kia vào cung. Mà Thôi Thị cũng là một cô nương tính tình vô cùng ôn nhu, Tam công chúa rất thích nói chuyện vui đùa cùng nàng, nên trong lòng hắn cũng có chút bận tâm tới việc Thôi Thị vừa bị ngã, có liên lụy đến Tam công chúa không?

“Nô tài không biết.” Tiểu công công kia chẳng qua chỉ là tới truyền lời, lắp bắp nói: “Hiện nay thái y đã được gọi tới Nhân Thọ cung, vẫn chưa nghe thấy tin tức gì.”

Nghe đến đó, Ngũ hoàng tử làm sao còn có thể ngồi ở đây nữa, vội vàng đứng dậy xin nghỉ cùng Thái phó rồi liền đi về hướng Nhân Thọ cung.

Vệ Huyên ném sách trong tay, cũng đứng dậy chậm rãi cùng đi qua.

Chờ đến gần Từ Ninh cung liền nghe được một trận tiếng khóc, cẩn thận nghe xong dường như là tiếng khóc của Tam công chúa, Tứ công chúa, Ngũ công chúa. Vệ Huyên nghe mà cảm thấy ghét bỏ, chẳng qua chỉ là bị kinh sợ thôi, có cần khóc thành như vậy sao, như vậy cũng thật quá yếu ớt rồi. A Uyển bị bệnh đến lợi hại như vậy, thân thể cũng yếu ớt, không biết đã phải trải qua bao nhiêu thống khổ, nhưng chưa từng thấy nàng khóc đến thương tâm như vậy bao giờ.

Lúc vào cửa liền thấy hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng mấy vị mẫu thân của các công chúa cũng tới, sắc mặt đang hoảng sợ, mỗi người ôm nữ nhi của mình an ủi, muốn làm cho các nàng không khóc nữa. Nhưng mấy vị tiểu cô nương lúc nãy đã bị làm cho sợ hãi, lúc này căn bản cũng không quản là đang ở nơi nào, trước cứ khóc trước rồi lại nói, thành ra cứ thút thít nghẹn ngào khóc không ngừng.

Thái hậu vốn là đang bị làm cho nhức đầu, thấy Vệ Huyên tới, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười, gọi hắn tới bên người, lôi kéo hắn cười hỏi: “Tại sao Huyên Nhi lại tới rồi? Đã tan học rồi sao?”

Vệ Huyên lắc đầu, “Nghe nói mấy muội muội bị kinh sợ ở ngự hoa viên, cho nên con tới nhìn một cái.”

Thái hậu sau khi nghe xong, mặt mũi có vẻ được an ủi, nói: “Cũng không có chuyện gì, là Hồng Diệp không cẩn thận trượt chân té ngã sái chân, thái y nói phải nghỉ ngơi mấy tháng, mấy cái muội muội của ngươi lúc ấy chỉ là bị dọa sợ.” Bà vỗ vỗ tay của Vệ Huyên, yêu thương nói: “Khó có khi thấy được các ngươi có lòng, không cần lo lắng.”

Vệ Huyên nghe được hai chữ ‘Các ngươi’, quay đầu nhìn về phía người đang ở bên cạnh Trịnh quý phi trấn an Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử, trong lòng xuy cười một tiếng. Thật là một kẻ giả tạo, sau này sẽ khiến cho hắn không giả bộ được nữa.

Thấy không có chuyện gì, Vệ Huyên cùng Thái hậu nói vài lời rồi thôi, liền trở về Tĩnh trai tiếp tục đi học.

Vệ Huyên thản nhiên đi, mỗi người trong điện đều mang tâm sự riêng nhìn bóng lưng của hắn.

Khó khăn lắm mới trấn an được mấy vị công chúa, đợi lúc các nàng uống canh an thần xong liền đưa về tẩm cung của mỗi người nghỉ ngơi sau. Hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng bốn vị phi ngồi lại ở Từ Ninh cung nói chuyện Thôi Hồng Diệp té gãy chân.

Thật may là chẳng qua là ngã sái chân, không có té gãy chân, cũng dễ hồi phục, sau này cũng sẽ đi lại bình thường được. Nếu như thành tật, vậy đối với một cô nương mà nói, đời này coi như đã bị phá hủy. Trịnh quý phi có vẻ hết sức hài lòng tâm cơ cùng tướng mạo của Thôi Thị như vậy nên cũng không muốn nàng bị hủy như vậy.

“Mẫu hậu, đang tốt, làm sao Hồng Diệp lại ngã từ trên núi giả xuống vậy?” Trịnh quý phi chau mày lại nói: “Chẳng lẽ là Huyên Nhi lại càn quấy?”

Vì lúc trước Vệ Huyên khắp nơi đều nhằm vào Thôi Hồng Diệp, cho nên lần này Thôi Hồng Diệp xảy ra chuyện, người đầu tiên mọi người nghĩ tới đó là Vệ Huyên.

Thái hậu bất mãn trợn mắt nhìn bà một cái, “Có liên quan gì đến Huyên Nhi? Lúc trước ai gia đã để cho người điều tra xong, là do tự nàng ta đòi lên núi giả ngắm phong cảnh, không có ai đẩy nàng, là nàng tự mình không cẩn thận té xuống. Huyên Nhi lần này cái gì cũng không làm.”

Thấy Thái hậu bênh vực Vệ Huyên như vậy, trên mặt Trịnh quý phi hơi cứng một chút. Gần đây bà thấy Thái hậu thưởng thức Thôi Hồng Diệp như vậy, còn tưởng rằng Thái hậu đã sớm có sắp xếp, nhưng là lại không ngờ rằng bà thưởng thức Thôi Hồng Diệp là một chuyện, hoàn toàn không xung đột với việc thương yêu Vệ Huyên, trong lòng không khỏi có chút lạnh lẽo. Nào có người nào có thể vì thương yêu tôn nhi đến mức này, vì hắn mà khắp nơi đánh vào mặt mẫu thân của tôn nhi ruột thịt như vậy? Ngay cả người chết cũng không buông tha, Thái hậu cũng không tránh khỏi lòng dạ quá nhỏ.

Trong lòng mặc dù oán thầm liên tiếp, trên mặt Trịnh quý phi cũng không dám nói gì.

Chuyện này không chỉ có Thái hậu tra xét, hoàng hậu, đám người Trịnh quý phi cũng đi thăm dò, phát hiện chuyện Thôi Hồng Diệp lần này thật đúng là không có quan hệ gì với Vệ Huyên, chẳng lẽ thật sự chính là một sự trùng hợp? Trước kia Vệ Huyên nhằm vào Thôi Hồng Diệp, cũng là quang minh chánh đại nhằm vào, tra một cái liền có thể tra rõ, lần này không tra được, chỉ có thể nói không có quan hệ gì với Vệ Huyên.

Chẳng qua chỉ là một hài tử bảy tuổi bị chiều hư, mọi người cũng cảm thấy hắn làm sao có thể có tâm kế đến mức tính toán bày mưu Thôi Hồng Diệp đến thần không biết quỷ không hay như vậy.

“Nếu nàng hiện nay té bị thương không thích hợp di động, thì để cho nàng ở trong cung dưỡng thương đi.” Thái hậu lên tiếng.

Mọi người ở đây nghe nói như thế, liếc nhìn nhau, trong lòng có chút hiểu Thái hậu đang đánh chủ ý gì, chẳng qua Thái hậu không muốn công khai, mọi người liền cùng nhau giả bộ hồ đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play