Lúc Lệ ma ma trở lại Uy Viễn Hầu phủ, đi gặp lão phu nhân, liền đem lời Vệ Huyên nhắn nhủ nói lại.
Trong tay lão phu nhân Uy Viễn Hầu đang niệm phật châu, mặt mày cương ngạnh nghiêm túc. Mặc dù cũng ăn chay niệm phật, nhưng cũng không có nét thiện mục như lão thái thái khác, cho nên hài tử trong phủ dám thân cận lão phu nhân cũng không nhiều.
“Thế tử thật là nói như vậy?” Lão phu nhân Uy Viễn Hầu hỏi.
Lệ ma ma gật đầu, “Lão nô cũng thấy rất kinh ngạc, xem ra tin đồn trong cung là đúng, thế tử cũng không thích Thôi Thị kia, chẳng qua là chỉ sợ Trịnh quý phi thuyết phục Thái hậu, để cho Thôi Thị kia vào Thụy Vương phủ.”
Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cười lạnh một tiếng, “Một cái nữ cô nhi không biết từ đâu tới mà cũng xứng làm kế mẫu của Huyên Nhi sao? Mẫu thân của Huyên Nhi là do một tay ta tự dạy dỗ, năm đó tao nhã thuộc bậc nhất kinh thành, không phải một con mèo con chó nào có thể thay thế được. Nếu như Thụy Vương thật sự bị một nữ cô nhi không biết từ đâu tới mê hoặc, vậy ta chỉ có thể trách mình năm đó đã nhìn lầm hắn, cũng thật lòng xin lỗi mẫu thân Huyên Nhi.”
Lệ ma ma trong lòng cũng thở dài, nói: “Chỉ sợ trưởng bối ban cho, Thụy Vương điện hạ không thể từ chối. Hơn nữa nam nhân có mấy người có thể chung tình? Hơn nữa cho dù tỏ ra chung tình thì cũng có mấy phần là thật? Chẳng qua chỉ là muốn xây dựng một hình tượng một người thâm tình với thê tử đã mất. Trông cậy vào Thụy Vương? Còn không bằng trông cậy vào sự túc trí của thế tử.”
Lão phu nhân Uy Viễn Hầu sau khi nghe xong, yên lặng hồi lâu, nói: “Nhìn tình huống này nếu Thôi Thị bước vào cửa vương phủ, sẽ đánh vào mặt mẫu thân Huyên Nhi, Thái hậu sao lại không làm?”
Lão phu nhân Uy Viễn Hầu là cô tẩu của Thái hậu, tuy là cùng đứng trên một chiếc thuyền, nhưng quan hệ cô tẩu làm sao không có chút ma sát? Tính tình lão phu nhân Uy Viễn Hầu hiếu thắng, Thái hậu cũng là người tâm cao khí ngạo, hai người không ai chịu lùi, như vậy không phải là quậy lật trời sao?
Thật may là sau đó Thái hậu vào cung, bởi vì tình cảnh ở trong cung không tốt, luôn phải thận trọng từng li từng tí, tính khí nhờ vậy cũng thu liễm rất nhiều, không dám giống như khi còn là một tiểu cô nương lúc nào cũng ngạo khí nữa
Chẳng qua là, sau này thành Hoàng thái hậu, không còn hoàng đế ở phía trên áp chế bà như khi còn là hoàng hậu nữa, bản tính vốn đè nén liền bộc lộ ra. Đặc biệt là năm đó khi Thụy Vương kiên trì muốn kết hôn với biểu tỷ mẫu tộc, không thích người Thái hậu an bài, vì Thái hậu thương yêu tiểu nhi tử, sau này mặc dù không nói gì, nhưng đoán chừng trong lòng nuốt không trôi cục tức này. Nếu không phải sau đó Vệ Huyên ra đời, trùng hợp lại có dung mạo cực kỳ giống nữ nhi Thái hậu cực kỳ yêu quý, thì làm sao có thể đối xử tốt với Vệ Huyên như vậy?
Nghĩ tới đây lão phu nhân Uy Viễn Hầu tay dùng sức nắm phật châu đến mức gân xanh lộ ra. Trong lòng thái hậu có quỷ, cho nên đem Vệ Huyên làm một kẻ thế thân nuôi ở bên người. Bất quá chỉ coi nó là một người thế thân mà thôi, sau này sau khi Vệ Huyên lớn lên, nếu như lại xuất hiện một người giống hơn, không phải là sẽ muốn vứt bỏ Vệ Huyên sao?
Thái hậu kia năm đó trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể leo lên đến vị trí này, cuối cùng còn lên làm Thái hậu, trừ nguyên nhân chủ yếu là do Văn Đức đế cùng mấy phần may mắn ra, còn có một phần là do ngoan tâm của bà. Nếu không phải là do bà ngoan tâm, thì năm đó khi bà sinh nở vị Tiểu công chúa kia cũng sẽ không chết yểu. Đoán chừng là do trong lòng áy náy khó an, cho nên những năm gần đây bà luôn thành kính tin phật, kéo theo đó cũng rất yêu thương người có tướng mạo rất giống Tiểu công chúa là Vệ Huyên, không đành lòng thương tổn hắn dù một chút nào, dung túng hắn đến vô pháp vô thiên như vậy.
Tâm tư này của thái hậu chỉ sợ cũng chỉ có hoàng đế biết mấy phần, dù sao đây cũng là chuyện cách đây mấy thập niên, người biết không phải đã già thì cũng là được thả ra khỏi cung hoặc là chết ở trong cung, căn bản không còn mấy người biết. Uy Viễn Hầu phu nhân cũng có thể suy đoán ra, cũng hoàn toàn là do lúc Thái hậu trở về nhà mẫu thân cầu cứu đã để cho bà nghe được.
Nghĩ tới đây, Uy Viễn Hầu phu nhân nói:
“Cứ xem tình hình trước, nếu như Thôi Thị kia thật sự vào cửa, đến lúc đó cứ làm theo như phân phó của Huyên Nhi.” Nói xong lại thở dài, mắt lộ ra một tia an ủi, “Làm khó hắn còn nhỏ tuổi liền đã thấy rõ ràng, cũng không biết có phải là do bị chịu khổ ở trong cung hay không? Nếu như mẫu thân Huyên Nhi vẫn còn tại thế, biết hài tử mình lưu lại thành ra như vậy, không biết sẽ đau lòng nhường nào.”
Lệ ma ma sau khi nghe xong mắt lộ sự giận dữ.
****
Mấy ngày nay Vệ Huyên người đang bị bà ngoại cho là ở trong cung không biết chịu bao nhiêu đau khổ thì đang ngoan ngoãn ngồi ở Tĩnh trai nghe Thái phó giảng bài, cũng không hề đi gây chuyện gì. Nguyên nhân vì đang thay răng, hắn cũng không tiếp tục đi tìm người phiền toái, cả ngày ngoan ngoãn ngồi một chỗ, ngậm miệng thật chặt làm một đứa bé ngoan.
Văn Đức đế lúc trước thấy hắn ngoan ngoãn như thế còn có chút khó chịu, chờ lúc biết được hắn là bởi vì thay răng sợ người chê cười mới thu liễm lại, nhất thời không khách khí cười ra tiếng. Hoàng đế có thể không khách khí chút nào cười nhạo hắn, nhưng những người khác lại
không dám cười, tránh cho cái tiểu ma vương này đánh cho đến mức ngay cả mẫu thân mình cũng nhận không ra. Cho dù là Vinh Vương từ trước đến nay có quan hệ tốt cùng Vệ Huyên như vậy, mà khi Vinh Vương cười một cái còn không phải là vẫn bị đánh hay sao?