Ở nơi này chiếm đủ sự đồng tình của A Uyển, Vệ Huyên sau ba bốn lần thúc giục của nàng mới không đành lòng đi trở về vương phủ.
Vệ Huyên phát hiện, nếu như mình ở chỗ A Uyển thể hiện một chút tình cảnh của mình hoặc thể hiện một chút đau lòng, A Uyển liền sẽ mềm lòng trấn an hắn, tùy hắn được voi đòi tiên yêu cầu này yêu cầu nọ. Vì phát hiện này, Vệ Huyên gần đây càng ngày càng thích ở trước mặt nàng giả vờ thành một tiểu hài tử.
Chẳng qua là khi vừa rời khỏi phủ công chúa, sắc mặt của hắn liền lạnh xuống.
Lộ Bình cùng hai đại nội thị vệ lặng lẽ đi theo hắn, bọn họ sớm đã phát hiện tiểu chủ tử của mình là người hai mặt, thấy nhiều thành quen là được rồi.
“Ngày mai vào cung, ngươi đi tìm Thường Diễn, hãy nói thế tử vốn không thích thấy Thôi Thị nữ kia.” Vệ Huyên đột nhiên nói với Lộ Bình.
Lộ Bình đáp một tiếng, trong lòng suy nghĩ, nếu chủ tử không thích thấy Thôi Thị nữ, như vậy là phải dạy dỗ nàng để nàng không xuất hiện ở trước mặt chủ tử nữa. Lộ Bình làm thiếp thân tùy tùng của Vệ Huyên, gần đây cũng thường đi theo Vệ Huyên vào cung, tất nhiên cũng coi như biết thời gian đó Thôi Thị nữ cũng vào cung. Nàng là người có thủ đoạn, lại có thể dụ được Thái hậu cùng Trịnh quý phi vô cùng thích nàng vào cung hầu hạ, kéo theo đó tình cảm của Trịnh quý phi cùng Thái hậu cũng thân cận hơn rất nhiều, việc này khiến hoàng hậu gấp đến độ khóe miệng không ngậm được.
Hoàng hậu lo lắng nhất là việc Thái hậu coi trọng Trịnh quý phi sẽ làm ảnh hưởng tới địa vị của mình kéo theo đó sẽ liên đới đến Thái tử cùng Thanh Ninh công chúa. Hoàng hậu cũng không quên dưới gối Trịnh quý phi còn có ba đứa bé, Tam hoàng tử anh vũ bất phàm, văn võ song toàn, nghe nói rất có phong phạm của tiên đế năm xưa, một Thái tử luôn bệnh tật khó có thể so sánh bằng. Việc này cũng làm hoàng hậu gấp đến độ lửa xém lông mày, hận không được trực tiếp xóa sổ phe phái của Trịnh quý phi.
Thật may là Thái tử thông tuệ bén nhạy, đoan chính như ngọc, đối với việc triều đình có hiểu biết rất độc đáo, Văn Đức đế tạm thời rất hài lòng đối với Thái tử. Thanh Ninh công chúa cũng đoan trang khí khái, hiếu thuận hiểu biết, trong lòng Văn Đức đế hai đứa bé vẫn có chút phân lượng, đối với việc hoàng hậu ngu dốt cũng nhắm một mắt mở một mắt, tùy tiện để cho bà giày vò.
Lộ Bình tuy còn nhỏ tuổi, nhưng là từ trong miệng cung nhân đồn thổi vài câu, cũng biết hoàng hậu cơ hồ đã trở thành trò cười cho toàn bộ hậu cung. Nếu không phải Thái tử cùng Thanh Ninh công chúa không chịu thua kém, sợ rằng hoàng hậu sớm đã bị Trịnh quý phi ra tay mà bị vứt đến một xó xỉnh nào đó trong cung mà ăn chay niệm phật rồi, làm một hoàng hậu hữu danh vô thực.
Mặc dù hoàng hậu cũng không có được lòng người, nhưng Lộ Bình lại càng không thích Trịnh quý phi, nguyên nhân là vì chủ tử của hắn không thích Trịnh quý phi. Lộ Bình dĩ nhiên là muốn có cùng chung một mối thù với chủ tử, biết rõ Vệ Huyền không thích vị nữ tử họ Thôi kia, có thể là do Trịnh quý phi cơ hồ mỗi ngày đều cho đòi nàng vào cung nói chuyện, còn đặc biệt ở trước mặt Thái hậu lôi kéo nàng bày ra một bộ dáng tỷ muội tình thâm, nói không có âm mưu gì cũng khiến cho người ta không tin.
Ánh mắt vòng vo chuyển, Lộ Bình rất nhanh liền có chủ ý.
Vừa trở lại Thụy Vương phủ, liền nghe nói lão phu nhân Uy Viễn Hầu phủ lại cho người mang đồ tới tặng cho ngoại tôn, lúc này người đó đang ở Tùy Phong hậu viện.
Vệ Huyên trở về phòng khách Tùy Phong viện, nhìn thấy Lệ ma ma, cùng bà hàn huyên mấy câu sau liền nói: “Làm phiền bà ngoại lo lắng, ta xin nhận, hiện giờ thời tiết cũng chuyển lạnh, xin ma ma cũng hãy chú ý tới thân thể của lão nhân gia.”
Trên mặt Lệ ma ma hiện lên nụ cười, cung kính đáp ứng.
Lúc Vệ Huyên cho người tiễn Lệ ma ma rời khỏi, liền nói một câu với bà, ánh mắt Lệ ma ma khẽ nhúc nhích, cung kính thi lễ với hắn liền rời đi.