Chờ lúc ra khỏi Tư An viện, Vệ Huyên đột nhiên xoay người lại nắm cổ áo Vệ Quân.
Vệ Quân kỳ quái nhìn hắn, tốt tính hỏi: “Thế tử có chuyện gì sao?”
Vệ Huyên thần sắc âm u nhìn hắn, ánh mắt băn khoăn nhìn mặt của hắn, lúc này mới ý thức được Vệ Quân bây giờ mới còn là một đứa trẻ. Phát hiện điều này khiến cho hắn có chút không vui, cuối cùng chậc lưỡi một cái, đem hắn đẩy ra.
“Sau này cách xa A Uyển ra một chút!”
Vệ Quân bị đẩy ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn đang sải bước rời đi. Lòng bàn tay đang chống đỡ trên mặt đất cảm thấy đau rát, bởi vì lòng bàn tay đã bị ma sát với mặt đất, làm bong một lớp da, rất nhanh liền thấy một chút máu rỉ ra. Bất quá so với cái đau trong lòng bàn tay, Vệ Quân cảm thấy sát khí cùng ánh mắt lạnh lẽo phát ra trên người hắn mới khiến cho mình cảm thấy sợ hãi.
Chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử mới bảy tuổi, tại sao lại khiến cho hắn cảm thấy đáng sợ như vậy?
Vệ Quân ngây ngẩn một hồi, cho đến khi được nha hoàn đỡ dậy mới cảm giác được lòng bàn tay đau đớn, lúc nha hoàn thất kinh rất nhanh sợ đến muốn khóc, hắn cau mày nói: “Không sao, chẳng qua là không cẩn thận cọ đến, không cần nói cho mẫu thân.” Dứt lời, hắn dùng khăn tay bao ở tay, xoay người rời đi.
****
Vệ Huyên ở bên kia trong lòng rất không vui, ở kiếp này tình địch chân chính của mình lại chỉ là một tiểu phá hài. Khiến cho người ta đáng ghét hơn nữa là cái tiểu phá hài này lại luôn không lạnh không nóng như vậy, khiến hắn cũng cạn sạch sức lực để đi giày vò hắn.
Vệ Huyên không phải là người có tính tình yêu ghét rõ ràng, hắn thích nhất là giận chó đánh mèo. Bất luận kiếp trước Vệ Quân có phải là do có điều gì khổ tâm hay không, hoặc là chẳng qua là do lệnh phụ mẫu ước hẹn mà không thể không cưới A Uyển, thì hắn cũng không thể tha thứ cho hắn. Mặc dù không biết Vệ Quân đóng vai trò gì trong việc thúc đẩy cái chết của A Uyển, nhưng chỉ riêng việc khiến cho A Uyển lựa chọn bỏ mình ở đêm tân hôn, nghĩ đến sự khổ sở của A Uyển, trong lòng Vệ Huyên vẫn cảm thấy oán hận hắn.
Nếu A Uyển đã oán hận hắn như vậy, vậy cũng không cần nể mặt hắn.
Cũng được thôi, trong lòng Vệ Huyên đã có mấy phương án để giày vò Vệ Quân, chẳng qua là dù gì cũng là phải đợi Vệ Quân lớn hơn một chút mới có thể thực hiện, bây giờ chỉ có thể tạm thời để đấy.
Đối với địch nhân, Vệ Huyên thích phương pháp từ từ giày vò trong lúc bọn họ không đề phòng nhất, từ từ bị phá hủy như vậy mới thật sự sảng khoái, nếu ngay lập tức giết chết bọn họ, như thế bọn họ lại được chết một cách sảng khoái. Nhưng đối với hắn mà nói như vậy thật không vui, vẫn nên giữ lại từ từ ngược, để cho bọn họ sống không bằng chết, đó mới gọi là thống khoái.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết để hắn không giết chết bọn họ là bọn họ không được cản trở đường của hắn! Nếu như có ai cản trở hắn, trở thành hòn đá cản đường của hắn, hắn sẽ không chút do dự giết chết người đó!
Vệ Huyên quay một vòng ở Tư An viện, chờ sau khi khí tức khôi phục lại bình tĩnh, mới đi tìm A Uyển.
Lúc này tỷ muội Mạnh gia cũng đã cáo từ rời đi.
Trước khi rời đi, Mạnh Vân liếc nhìn Vệ Huyên một cái.
Vệ Huyên không nhìn ánh mắt của nàng, leo lên kháng thượng ngồi cùng với A Uyển.
Lúc không còn có người ngoài, lúc này Vệ Huyên mới có thể không cố kỵ nói chuyện với A Uyển. A Uyển cũng đã xem bộ dáng lúc hắn không có răng nên không cần cố kỵ quá nhiều, hắn lại gặm trên mặt A Uyển mấy cái, rốt cuộc mới hài lòng.
“Nghe nói cái vị Thôi Hồng Diệp kia thường vào cung, đệ ở trong cung có gặp phải nàng ta không?” A Uyển tò mò hỏi, tinh tế quan sát ánh mắt của hắn.
Con ngươi Vệ Huyên khẽ động, híp mắt nhìn nàng, “Làm sao tỷ biết?” Sau đó rất nhanh phản ứng kịp, “Là cái cô nương Mạnh Tự ngu xuẩn kia nói cho tỷ biết sao?” Tỷ đệ Mạnh gia thường xuyên ra vào cung, đụng phải cũng không có gì kỳ quái.
“Chớ gọi muội ấy là cô nương ngu xuẩn, A Tự rất đáng yêu.” A Uyển véo mặt của hắn một cái.
Vệ Huyên bí hiểm nhìn nàng một cái, bây giờ cứ để cho nàng tùy tiện một chút, sau này hắn sẽ không cho phép trong lòng nàng lại có bất cứ người nam nhân hay nữ nhân nào khác trừ hắn ra.
“Có gặp mấy lần.” Nhưng cũng có điều không cần phải nói cho A Uyển chính là Thôi Thị đó mỗi hồi vào cung hắn đều ‘không cẩn thận’ tạo ra chút chuyện, cho dù Thái hậu cùng hoàng đế biết là do hắn gây nên, cũng không để ý.
Vệ Huyên biết với tuổi tác của hắn bây giờ hắn có những chuyện nên làm và có những chuyện không nên làm. Hoàng bá phụ mặc dù thương hắn nhưng cũng không cho phép hắn làm ra những chuyện vượt qua khống chế của ông, nếu không chỉ có thể giống như kiếp trước vậy hoàn toàn vứt bỏ hắn. Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể giả trang là một đứa trẻ tốt, làm việc không được kín đáo là đúng, cho nên hắn quang minh chính đại trước mặt những cung nhân kia khi dễ Thôi Thị, tất cả mọi người đều biết là hắn gây nên, nhưng không ai dám nói gì.
“Đệ không phải lại khi dễ nàng đó chứ?”
Vệ Huyên mang vẻ mặt thuần khiết nhìn nàng, “Đệ làm sao có thể khi dễ một nữ nhân? Chỉ cần nàng không chọc đến đệ, chớ dùng cái loại ánh mắt chán ghét đó nhìn đệ, đệ mới mặc kệ nàng.” Vệ Huyên đem đầu vùi vào cổ A Uyển, “Nàng thật là đáng ghét, mỗi lần gặp đệ đều dùng các loại ánh mắt vạn phần từ ái đó nhìn đệ, thật giống như đệ là nhi tử của nàng vậy. Năm nay không phải nàng ta cũng mới mười lăm tuổi thôi sao, làm sao có thể có một nhi tử lớn như đệ được chứ?”
A Uyển sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu, mục tiêu của Thôi Hồng Diệp là Thụy Vương.
Nhưng đây cũng không phải là việc khó đoán, hậu viện Thụy Vương thanh tịnh, chỉ có một Vương phi, nếu như Thôi Hồng Diệp cố gắng một chút, có thể sẽ trở thành Thụy Vương sườn phi. Hơn nữa nàng có dung mạo tương tự dung mạo của Thụy Vương đích phi, lấy tình cảm của Thụy Vương đối với chính thê sợ rằng sẽ rất dễ đem tình cảm từ vương phi quá cố chuyển tới trên người nàng.
Nếu như có sự sủng ái của Thụy Vương, cho dù không phải là Vương phi, nhưng vẫn có thể đấu đá với Thụy Vương phi.