“Biểu đệ tới rồi sao? Đệ lại cúp cua.” A Uyển nói theo thói quen rồi kéo hắn đến bên cạnh ngồi, bởi vì Vệ Quân ngồi bên cạnh nên đành phải dời đi chỗ khác, để cho hắn và Mạnh Tự một trái một phải ngồi vây quanh trên tháp, hợp tác lắp ráp.
Vệ Huyên bởi vì cử động này của A Uyển mà cỗ tà hỏa trong lòng được đè xuống không ít. Tuy biết đời này A Uyển đã có hôn ước cùng hắn, Vệ Quân sau này sẽ chỉ là
một cái người qua đường không quan trọng, nhưng là mỗi khi vừa nhìn thấy hắn ở cùng với A Uyển, cỗ tà hỏa kia lại bộc phát ra.
Hắn cũng tự biết tâm bệnh này của mình, chỉ vì kiếp trước cầu mà không được, mỗi lần cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn bọn họ như chuyện đương nhiên đứng chung một chỗ. Trai tài gái sắc, không biết bao nhiêu người vỗ tay khen ngợi, mà hắn chỉ có thể đáng thương bị bài xích ở bên ngoài. Thậm chí bị người khác hãm hại, trách cứ hắn, chán ghét hắn bá đạo, đạo đức bị bôi xấu, một người như thế lại mơ ước vị hôn thê của người khác, khiến cho hắn đến lúc chết cũng không đổi được một ánh mắt của A Uyển.
Loại tâm bệnh này không thể bởi vì đạt được một lần mà biến mất, ngược lại càng ngày càng kịch liệt. Nếu như đời này hắn vẫn không chiếm được điều hắn muốn, có thể hắn sẽ thật sự trở thành A Tu La, sẽ hoàn toàn trở nên điên cuồng.
A Uyển thấy hắn che cái trán, cho là hắn ngã bệnh, hơi lo lắng xem có phải là do gần đây hắn thường đến cho nên đã bị lây bệnh của mình, “Đệ không phải bị bệnh chứ?” Nói xong liền lấy tay sờ trán của hắn.
Vệ Huyên hơi nhắm mắt, che giấu nét dữ dằn trong con ngươi, một hồi lâu mới ngẩng lên nhìn nàng cười một tiếng với nàng, lại lắc lắc đầu. Bởi vì hàm răng còn chưa dài lại như cũ, nên thời gian gần đây hắn cũng không thích nói chuyện. Huống chi bây giờ còn có Vệ Quân ở đây, hắn sẽ càng không mở miệng để cho người khác nhìn thấy bộ dạng túng quẫn này của hắn, hắn cảm thấy như vậy sẽ rất mất mặt, nhất là khi ở trước mặt tình địch -- vấn đề là hiện tại hắn còn chưa phải là tình địch của ngươi a!
A Uyển thấy tiểu chính thái này vẫn cố chấp, chỉ có thể than thở. Nàng thấy mình là một cô gái, nhưng cũng không có thích giữ sĩ diện như hắn.
Hơn nữa nhìn Mạnh Tự một chút mà xem, gặp người nào cũng liền hi hi ha ha cười đùa, lộ ra hàm răng ngô ngố kia, căn bản không cố kỵ gì. Lấy nàng so sánh với hắn, tiểu chính thái còn giống như một cô nương gia hay giữ khuôn phép hơn.
Bất quá những lời này A Uyển cũng không thể nói với hắn, mặc dù Vệ Huyên ở trước mặt nàng biểu hiện có vẻ rất là ngoan ngoãn, tỏ ra là một tiểu chính thái ngây ngây ngốc ngốc. Nhưng khi ở trước mặt người ngoài thì hắn lại trở thành một kẻ phách lối. Nếu hắn tự xưng mình là thiên hạ đệ nhị thì không có ai dám xưng thiên hạ đệ nhất.
Nếu dám chọc giận hắn, hắn có thể huyên náo khiến cả nhà người đó không được an bình, cũng không thèm để ý ngươi có phải là vương công quý tộc hoặc là đại thần trong triều hay không.
Trước kia A Uyển chỉ nghe tin đồn, lại thêm bộ dáng ngoan ngoãn của Vệ Huyên tỏ ra khi ở trước mặt nàng, nên nàng cho là bên ngoài đồn bậy. Nhưng lúc mùa hè nàng nghe người ta nói hắn trực tiếp mang theo thị vệ đánh tới nhà Đào các lão gia, A Uyển chỉ cảm thấy vô lực. Cũng chỉ bởi vì Thôi Hồng Diệp chọc giận hắn, hắn liền dẫn người đánh tới, cuối cùng còn để cho Đào lão thân tự mình nói lời xin lỗi với hắn, còn phải khách khí mời hắn đi, hắn mới bỏ qua. Mặc dù sau này Thụy Vương tự mình tới cửa nhận lỗi với Đào gia, nhưng cũng không thể che giấu tính cách hung tàn của tiểu chính thái này.
A Uyển để cho nha hoàn bưng canh ngọt tới để cho hắn uống, sau đó lại quay trở về nhìn Vệ Quân cùng Mạnh Tự đang lắp ráp. Vệ Huyên thấy vậy liền dính thật chặt lấy nàng, hành động trẻ con đó khiến cho A Uyển cảm thấy tiểu hài tử này dường như là sợ nàng bị người nào đoạt đi vậy.
Chờ lúc gần lắp ráp xong, Tĩnh Nam quận vương phi vì sự việc trong phủ bận rộn không thể ở lâu, liền để cho nha hoàn tới gọi Vệ Quân rời đi.
“Để ta tiễn hắn.” Vệ Huyên nhảy xuống giường nhỏ.
Vệ Quân thấy buồn cười, đang muốn nói Vệ Huyên chẳng qua cũng chỉ là khách, hơn nữa tuổi của hắn còn nhỏ hơn so với mình, nơi nào cần hắn đưa, Vệ Huyên đã chạy tới, túm hắn đi về hướng cửa. Hơn nữa không ngờ khí lực tiểu tử này lại lớn như vậy, Vệ Quân lớn hơn một tuổi so với hắn lại không tự chủ được bị hắn đẩy đi ra ngoài.