Mặc dù trong lòng có vạn sự ngổn ngang, trên mặt Trưởng công chúa Khang Bình cũng là vẻ tiếu ý yêu kiều, không lộ một chút suy nghĩ nào. Đợi nữ nhi gia cùng chư vị phụ nhân làm lễ ra mắt xong, liền nói với Mạnh Vân: “Thân thể Thọ An không tốt, con mang hai muội muội đi xuống ăn chút điểm tâm, các con không cần ngây ngốc ở nơi này.”

“Vâng.”

Sau khi Mạnh Vân hành lễ xong, lại cáo lỗi cùng chư vị phu nhân một tiếng, liền dẫn hai muội muội rời đi. Mặc dù nàng nhìn lạnh lùng bình thản, nhưng việc lễ nghi cũng không nhìn ra được một tia sai lầm, nhất cử nhất động ưu nhã thanh quý, giống như một búp bê xinh đẹp, để cho người ta khen ngợi không dứt.

Mạnh Vân mới vừa dẫn A Uyển cùng Mạnh Tự đến hoa viên, liền nhìn thấy mấy hài tử tuổi không đồng nhất, đều là hài tử các phủ theo mẫu thân tới. Mạnh Phong đang mang theo bọn họ đi dạo hoa viên, hôm nay ngược lại không có cô nương nào tới, những vị phu nhân tự biết nhìn sắc mặt người khác, biết Trưởng công chúa Khang Bình không thích các tiểu cô nương đánh chủ ý lên con trai mình, cũng không có gì lạ, dựa vào dung mạo như Mạnh Phong các tiểu cô nương làm sao không bị cám dỗ? Vì để nữ nhi của mình có thể tốt, vẫn nên để cho nữ nhi cách Mạnh Phong xa một chút.

“Đây là Nhị tỷ tỷ ta, Tam muội muội, còn có Thọ An biểu muội.” Mạnh Phong giới thiệu mọi người với những công tử cẩm y ngọc thực kia.

Mấy người con trai này người lớn tuổi nhất chẳng qua cũng tầm mười tuổi giống Mạnh Phong, cũng không có kiêng cữ gì nam nữ hữu biệt, cho nên Mạnh Vân dừng lại, làm lễ ra mắt cùng bọn họ.

“A Uyển.”

Giọng nói dịu dàng nhẹ vang lên, A Uyển quay đầu nhìn, thấy Vệ Quân đứng trong một đám con trai, trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười, “Quân biểu ca cũng tới sao?”

Vệ Quân dĩ nhiên cũng là cùng mẫu thân tới, không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải A Uyển, không khỏi lòng tràn đầy vui mừng đi tới nói: “Ta bồi mẫu thân tới. Đã lâu rồi
không gặp muội, nhìn muội đã có tinh thần hơn.”

A Uyển hướng hắn cười gật đầu.

Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Tĩnh Nam quận vương phi vốn là bạn tâm giao, cho nên hai phủ thường lui tới. Sau khi hồi kinh, A Uyển cũng đã gặp Vệ Quân mấy lần, Vệ Quân cũng vì thương tiếc A Uyển thân thể yếu ớt, thường xuyên vì bệnh mà nằm liệt giường, mỗi lần tới phủ công chúa cũng sẽ tặng A Uyển chút lễ vật, cho nên thường xuyên qua lại, A Uyển cùng Vệ Quân cũng quen thuộc hơn rất nhiều.

Vệ Quân mặc dù không phải là người xuất sắc nhất nhất trong đám người -- Mạnh Phong mới là người xuất sắc nhất ở đó, nhưng hắn lại có một loại khí chất thanh nhã như ngọc khiến cho người khác không dứt mắt ra được, nàng không nhịn được trong bụng âm thầm khen ngợi.

Mạnh Vân nhìn Vệ Quân một chút, lại nhìn A Uyển một chút, như có điều suy nghĩ.

A Uyển cùng Vệ Quân nói mấy câu xong, thấy Mạnh Phong sắp phải rời đi, vội vàng cùng tạm biệt hắn.

Chờ Mạnh Phong mang theo một đám con trai rời đi, Mạnh Tự liền cười nói với A Uyển: “A Uyển, tỷ và Quân biểu ca rất thân sao? Biểu ca nhìn có vẻ thật cao hứng.”

A Uyển bật cười, “Sau khi hồi kinh đã gặp mặt mấy lần, Tĩnh Nam quận vương phi cùng mẫu thân ta là bạn tâm giao.”

Hai tỷ muội Mạnh gia rất nhanh hiểu, liền không nói cái đề tài này nữa. Ở trong lòng tỷ muội Mạnh gia, cho dù Vệ Quân có khá hơn nữa cũng không có quan hệ gì với A Uyển, bởi vì bọn họ đã coi Vệ Huyên và A Uyển mới là một đôi. Mặc dù bây giờ bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng sau này lớn lên nhất định sẽ thành thân. Có tình cảm thanh mai trúc mã như vậy, sau này không thành thân kết làm phu thê cũng uổng phí đoạn tình cảm này.

Cho nên, lúc A Uyển cho là mình đang cố gắng nuôi dạy đệ đệ, Vệ Huyên đã dùng hành động rất rõ ràng nói cho mọi người chung quanh, ý đồ của hắn đối với A Uyển, rõ ràng là đem A Uyển vào trong vòng tay của hắn.

Mạnh Vân mang theo hai muội muội đi xem Mạnh Xúc - người đang xấu hổ núp ở trong phòng. Thấy nàng mang một bộ dáng ngượng ngùng khó đè nén, cũng không nhịn
được buồn cười. Ngay cả Mạnh Vân lúc bình thường nhìn có vẻ trong trẻo lạnh lùng, không thường xuyên nói chuyện cũng không nhịn được mà trêu trọc tỷ tỷ mấy câu, Mạnh Xúc mắc cỡ tới mức muốn đứng dậy tới che miệng của nàng.

Đang cười đùa vui vẻ, đột nhiên nghe nha hoàn tới nói, hai con ngỗng trắng Mạnh Tự nuôi ở hoa viên đột nhiên cắn người.

Mạnh Tự cặp mắt sáng lên: “Cắn người nào? Có phải là bọn hắn chọc phá Tam Mao cùng Tứ Mao?” Trong lòng âm thầm nắm quyền hô hào, để cho đám người kia biết một chút sức mạnh của Tam Mao Tứ Mao của nàng!

A Uyển đặt cho hai con ngỗng trắng của nàng là Đại Bạch cùng Nhị Bạch, Mạnh Tự liền đặt cho hai con ngỗng của nàng là Tam Mao cùng Tứ Mao, nói là để cho thành đôi với hai còn ngỗng của A Uyển.

“Có mấy vị tiểu công tử bị cắn.” Nha hoàn lo lắng nói, “Có hai tiểu công tử bị cắn mà khóc.”

Mạnh Tự lập tức cúi đầu lui lại, cắn đầu ngón tay của mình nói: “Sao lại khóc? Nguy rồi, mẫu thân nhất định sẽ mắng ta, phải làm sao bây giờ?” Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng nhìn về phía Nhị tỷ tỷ nàng, gây họa thì phải tìm Nhị tỷ tỷ không phải sao.

Mạnh Vân hơi cau mày, đứng lên nói: “Trước đi nhìn tình huống một chút đã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play