Nghe nói là ngỗng trắng của tiểu muội muội nuôi đi cắn người, Mạnh Xúc cũng cực kỳ lo lắng. Hôm nay là các đại gia tới phủ cũng là để thêm trang cho nàng nên khiến cho nàng cảm thấy đây là trách nhiệm của mình nên làm thế nào cũng không yên tâm, không khỏi liền cảm thấy nàng nên đi nhìn một chút.
“Đại tỷ tỷ ngày mai sẽ phải thành thân, lúc này không thích hợp đi ra ngoài gặp khách, cũng không nên đi.” Mạnh Vân đem nàng đè xuống, “Chúng ta đi nhìn một chút là được.”
Mạnh Xúc hiểu bản thân hiện nay không thích hợp đi ra ngoài, thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của tiểu muội muội, biết nàng là sợ bị mẫu thân trách phạt, rốt cuộc cũng không đành lòng, liền nói với Mạnh Vân: “Nếu mẫu thân nổi giận, muội che chở cho Tự nhi một chút.”
Mạnh Vân tự tiếu phi tiếu trả lời một tiếng, thấy tiểu muội muội nhút nhát nhìn bản thân, liền điểm xuống cái trán của nàng: “Được rồi, đừng có bày bộ dáng này với ta, cùng đi đi.” Nói xong lại mỗi tay dắt một người, đưa Mạnh Tự cùng A Uyển cùng đi ra ngoài.
Rất nhanh liền đến hoa viên, xa xa liền nghe được một trận tiếng ồn ào, còn có tiếng ngỗng trắng đang phách lối kêu cạc cạc.
Mạnh Tự có chút nóng nảy, nàng sợ những người đó vì muốn cứu người mà đả thương Tam Mao cùng Tứ Mao của nàng, trong lòng không nhịn được oán trách. Tam Mao cùng Tứ Mao của nàng ngoan như vậy, nàng nuôi lâu như vậy cũng chưa từng thấy bọn chúng cắn người nào, nhất định là có người đi chọc bọn họ, bọn họ mới có thể đuổi theo cắn người.
Nhưng lúc các nàng đến, rất kỳ lạ là không thấy có người lớn tới, tràng diện mặc dù rất loạn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hơi kỳ lạ. A Uyển hơi suy nghĩ một chút liền hiểu, nhất định là Mạnh Phong tạm thời đem chuyện này đè xuống.
A Uyển suy nghĩ không sai, Mạnh Phong cũng cực kỳ yêu mến Mạnh Tự người tiểu muội muội này, biết là ngỗng trắng tiểu muội muội nuôi cắn người, nếu để cho mẫu thân biết được tất nhiên sẽ tức giận phạt nàng. Không bằng trước trấn an mọi người trước, nếu như bọn họ không định truy cứu, đến lúc mẫu thân định phạt tiểu muội muội cũng sẽ nhẹ hơn một chút. Nếu như có thể biến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thì lại càng tốt hơn, nam nhân da dày thịt béo, bị cắn mấy cái cũng không có gì đáng ngại.
Rất nhanh các nàng liền thấy được tình cảnh ở hiện trường, chỉ thấy hai con ngỗng trắng lớn kia đang hết sức dũng mãnh đuổi theo hai thị vệ phủ công chúa, mấy nam hài kia đã được bảo vệ ở trong đình bên hồ. Ý định là để cho hai thị vệ kia hấp dẫn sự chú ý của hai con ngỗng trắng lớn, để cho mấy cái nam hài có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của ngỗng trắng lớn.
Mạnh Tự thấy vậy vội vàng lấy một chiếc còi đặc biệt từ hầu bao treo ở bên hông thổi ba hồi ngắn.
Hai con ngỗng trắng đang đuổi theo thị vệ nghe được tiếng còi, lập tức từ bỏ đuổi theo hai thị vệ kia, lắc đuôi chạy về hướng ba vị cô nương đang đứng.
Những nam hài đứng trong đình tất nhiên cũng nghe được tiếng còi kia, lúc thấy hai con ngỗng trắng hung thần ác sát phóng tới hướng ba nữ tử, tất cả không nhịn được kêu lên, thậm chí có mấy tiếng kêu bảo các nàng mau chạy đi. Nhưng rất nhanh khi nhìn thấy hai con ngỗng trắng ngoan ngoãn dừng ở trước mặt ba vị cô nương, cũng không thấy bọn chúng công kích như lúc trước, cũng không nhịn được kinh ngạc vạn phần.
“Bọn chúng là do muội muội ta nuôi, nghe được tiếng còi sẽ không cắn người.” Mạnh Phong giải thích cho bọn họ, sau đó thở dài, “Cho nên mới vừa rồi ta đã cảnh cáo các ngươi, không nên đi trêu chọc bọn chúng!”
Chờ hai con ngỗng trắng nhàn nhã nhảy vào trong hồ bơi đến giữa hồ, Mạnh Vân mang theo A Uyển cùng Mạnh Tự tới nơi.
“Các ngươi không có sao chứ?” Ánh mắt Mạnh Vân nhìn lướt tất cả các nam hài đang đứng trong đình một vòng, rất nhanh liền tìm thấy hai đứa bé bị cắn đang khóc. Là hai tiểu công tử của Cảnh quốc công cùng Thừa Ân công phủ, đều là xx tuổi.
Lúc này hai cái tiểu công tử thấy ánh mắt ba cô nương nhìn tới, chỉ cảm thấy trên mặt bốc hỏa đến lợi hại. Lúc trước bị cắn khóc cũng không cảm thấy, hiện nay bị ba cô nương nhìn thấy, trong lòng xấu hổ muốn chết, hận không làm thịt được hai con ngỗng trắng kia nấu canh uống.
Mạnh Phong thấy vậy, trong lòng buồn cười gần chết, trong miệng lại nói: “Dĩ nhiên là không có chuyện gì, chẳng qua là lúc trước bị ngỗng trắng đuổi mà té ngã, chỉ bị đau một chút thôi.” Lời này đã cấp cho mấy tiểu công tử này không ít mặt mũi, tránh cho ở trước mặt cô nương gia làm mất thể diện quá lớn, trong lòng lại càng cảm thấy bi phẫn.
Mạnh Tự thấy vậy, cảm thấy mình sẽ không bị phạt, lập tức lên tinh thần, hỏi: “Có người nào bị cắn không?”
“Không có!”
“Cũng không có ai bị thương!”
“Đúng, chẳng qua là bị té lộn mèo một cái!”
Mấy công tử gia rối rít trả lời, chết cũng không chịu ở trước mặt các cô nương thừa nhận lúc trước bị hai con cầm thú đáng làm thịt đuổi bọn họ đến tè ra quần.
Mạnh Tự không nhịn được phồng má lên, cảm thấy đám nam tử này thật đáng ghét, lại nói láo, lập tức không vui nói: “Các ngươi không phải là đi chọc Tam Mao cùng Tứ Mao của ta chứ? Bình thường bọn chúng rất ngoan, cũng không có cắn bao giờ.”
Nghe được nàng nói như vậy, lập tức có mấy đứa bé trai trên mặt hiện lên vẻ lúng túng. Lúc trước bọn họ thấy hai con ngỗng trắng lớn nghênh ngang đi tới đi lui ở trong hoa viên, trong lúc nhất thời cảm thấy hết sức hiếu kỳ, hoa viên xinh đẹp như vậy tại sao lại nuôi hai con ngỗng trắng ở chỗ này? Cũng không phải là đang ở nông trang. Mà đám hài tử này mặc dù được giáo dục rất tốt, nhưng ở trong vẫn tồn tại tính trêu chó chọc mèo, rất là hoạt bát, thấy hai con ngỗng trắng cũng không phải là định tiến lên trêu chọc sao, ngay cả Mạnh Phong cũng không kịp ngăn cản.
Kết quả liền biến thành như vậy.
Mạnh Phong vội vàng nói: “Hảo muội muội, là ca ca chọc bọn chúng, muội đừng nóng giận, chút nữa ca ca sẽ bồi tội với muội là được rồi, các muội đi chơi đi, ca ca muốn dẫn bọn họ đi tìm chút thuốc xoa một chút.”
Cử chỉ nghĩa khí này của Mạnh Phong lúc này đã giành được hảo cảm của đám nam hài, cảm thấy hắn thật đúng là anh em tốt, một mình gánh hết, không để cho bọn họ mất thể diện.
Mạnh Vân sau khi nghe xong hỏi: “Có cần gọi đại phu không?”
Một đôi mắt lành lạnh của thiếu nữ nhìn sang, tư dung tú mỹ, sóng mắt lưu chuyển, là một loại tao nhã không thể tả được, khiến cho đám công tử trong lúc nhất thời cảm thấy sợ run, cho đến khi Mạnh Phong cất tiếng ho khan, mới kịp phục hồi tinh thần, không khỏi đỏ mặt lên, liền cúi đầu.
Trong nhà cũng có các tỷ muội lớn tuổi, nhưng bọn hắn cảm thấy vị Huệ An quận chúa này so với các tỷ muội của bọn hắn càng đẹp mắt hơn, nên lúc nhất thời đã nhìn đến mê muội.
“Không cần, không nghiêm trọng lắm.”
Ánh mắt A Uyển cũng nhìn lướt một lượt đám nam hài kia, cuối cùng dừng ở trên người Vệ Quân, phát hiện trên vạt áo choàng hắn dính chút bẩn, trong lòng hiểu rõ, nhất định cũng là bị dính xui xẻo. Với tính cách của Vệ Quân, đoán chừng hắn sẽ không đi làm cái việc như trêu chọc ngỗng trắng lớn, chẳng lẽ là bị làm liên lụy?
“Quân biểu ca có sao không?”
Nghe được âm thanh mềm mại của tiểu cô nương, những ánh mắt nam hài khác rốt cuộc từ trên người Mạnh Vân chuyển đến trên người A Uyển đang nhìn Vệ Quân.
Vệ Quân cười nói: “Ta không sao, chính là lúc trước không cẩn thận bị ngỗng trắng cắn quần áo, cũng không có bị thương.”
Sau khi nghe xong, A Uyển an tâm rất nhiều, có thể là do không muốn thấy con trai của Nghiên di bị thương ở chỗ này, nếu không mẫu thân nàng cũng sẽ khó chịu.
Vệ Quân thấy khuôn mặt nàng chậm rãi giãn ra, trong con ngươi bình tĩnh không gợn sóng như có chút chút rung động thoáng qua, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cả người dường như đã phá vỡ được ma chướng.