Ít nhất, tính tình Lý thị này nhu hòa, đắn đo suy nghĩ thì thấy cũng tốt, sau này khi A Uyển gả đến, Lý thị cũng sẽ không dám lấy thân phận bà bà tới đàn áp A Uyển, tất nhiên sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt để cho A Uyển làm chuyện mình thích. Vệ Huyên mặc dù không hiểu lắm những xích mích giữa bà bà cùng con dâu kia, những khi nhìn Thái hậu cùng những phu nhân quan lại khác tán gẫu, cũng biết làm bà bà cũng có lúc muốn giày vò con dâu, kiếm cớ thật là thuận tay, hắn không nỡ để cho A Uyển phải chịu tội.
Vệ Huyên càng nghĩ càng cảm thấy Lý thị còn sống cũng rất tốt, trong bụng liền có chủ ý, gọi An ma ma tới phân phó nói: “Ngươi ngày mai liền đi đến bên mẫu phi hầu hạ
bà.”
An ma ma giật mình trợn to hai mắt, lập tức quỳ xuống khóc lóc nói: “Thế tử, lão nô làm sai chỗ nào? Ngài nói một tiếng, lão nô lập tức thay đổi, thế tử ngàn vạn lần đừng đuổi lão nô đi!” Bà chăm sóc thế tử từ nhỏ đến lớn, ở trong lòng bà thế tử tựu như con của mình vậy, làm sao chịu rời khỏi hắn.
Nghĩ tới đây An ma ma lại càng khóc lợi hại hơn.
Vệ Huyên cái trán có chút co rút đau đớn, nói: “Ai nói muốn đuổi ngươi đi? Chẳng qua là muốn ma ma đi đến chỗ mẫu phi hầu hạ một thời gian, chờ mẫu phi bình an sinh hạ đệ đệ sau, ngươi dĩ nhiên là phải về Tùy Phong viện hầu hạ, ta cũng không nỡ để ma ma rời đi.”
An ma ma bị hắn làm cho hồ đồ.
Chờ Thụy Vương phi thấy An ma ma được dẫn tới, cũng hồ đồ giống vậy, “Thế tử cho ngươi đi đến hầu hạ ta?”
An ma ma thấp thỏm nói: “Đúng vậy, thế tử nói, để cho lão nô nghe theo phân phó của Vương phi.” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Lão nô từng phục vụ mấy vị quý nhân có thai ở trong cung, nên hiểu một chút y lý.”
Thụy Vương phi nhớ tới mấy lời của Vệ Huyên lúc gặp mấy lần, những câu đó đều là để cho bà tốt hơn, dường như mong đợi bà bình an sinh hạ hài tử trong bụng. Mặc dù đối với việc hắn đưa An ma ma tới có chút không hiểu,
nhưng trong lòng cũng không thể nào lập tức liền tín nhiệm hắn. Nhưng vẫn nhận lấy An ma ma tới, An ma ma là người của thế tử, nếu thế tử thật sự muốn hại bà cũng sẽ không đưa An ma ma tới làm lộ nhược điểm rõ ràng như vậy.
An ma ma là người Thái hậu đặc biệt phái từ trong cung tới hầu hạ Vệ Huyên, không chỉ có tinh thông y lý, hơn nữa cũng có nhiều kinh nghiệm về phụ nữ. Tính tình bà vốn tỉ mỉ, kể từ khi bà tới hầu hạ cạnh Thụy Vương phi, Thụy Vương phi phát hiện cuộc sống thoải mặt hơn rất nhiều. An ma ma cũng không nhúng tay vào chuyện trong viện của bà, chẳng qua là nói với bà một ít chuyện phụ nữ có thai cần phải làm, để cho bà làm theo, chờ thái y tới bắt mạch cho bà sau, phát hiện thân thể càng ngày càng tốt hơn.
Như vậy, Thụy Vương phi càng không hiểu nổi ý nghĩ của Vệ Huyên, dường như thật sự là vì muốn tốt cho bà vậy.
****
Đảo mắt liền đến lúc Mạnh Xúc lấy chồng, trước hôn lễ một ngày Trưởng công chúa Khang Nghi mang theo A Uyển đến phủ công chúa ở cách vách thêm trang cho Mạnh Xúc.
Trưởng công chúa Khang Bình cũng là một người hào sảng, trong kinh phu nhân các gia có giao tình với bà cũng rất đông cho nên ngày thêm trang cho trưởng nữ của bà hôm đó, rất nhiều người tới phủ công chúa, toàn bộ phòng khách đầy ắp người.
A Uyển rất nhanh bị Mạnh Tự kêu đi, Mạnh Xúc xấu hổ tránh ở trong phòng ngại ngùng không đi ra gặp người, mọi người biết tính tình của nàng cũng không để ý nên liền do Mạnh Vân chiếu cố hai đứa nhỏ, tránh cho nhiều người, các nàng ham chơi, đến lúc đó lại không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc Mạnh Vân dắt hai tiểu muội muội tới, các vị phu nhân kia đang ngồi vây quanh ở bên người Trưởng công chúa Khang Bình nói chuyện liền nhịn không được bật cười.
“Sang năm Huệ An quận chúa cũng tới tuổi cập kê đúng không?” Định Xa hầu phu nhân cười nói, “Thời gian trôi qua thật mau, đảo mắt đã thành một đại cô nương rồi, nhìn bộ dáng kia, cũng thật là xinh đẹp, cũng không biết sau này lại tiện nghi cho tiểu tử gia nào.”
Những vị phu nhân khác cũng nịnh nọt nói: “Trong phủ này cũng không biết là nuôi người như thế nào, nhìn mấy hài tử này một chút, từng người từng người một đều tuấn tú phi phàm hơn người, vừa thấy đã khiến cho người khác yêu thích. Mấy vị quận chúa liền không cần phải nói, mấy vị tiểu công tử tuổi còn nhỏ, nhưng mấy tiểu cô nương khác mỗi lần thấy hắn suýt nữa tranh nhau đến mức đánh nhau.”
“Đúng vậy, công chúa thật là may mắn, sang năm lúc Huệ An quận chúa tới tuổi cập kê, sợ rằng bà mai lại đạp hỏng cả ngưỡng cửa phủ công chúa.”
Mặc dù là nịnh nọt, nhưng mấy vị phu nhân cũng không khỏi hâm mộ Trưởng công chúa Khang Bình được sủng ái, sinh ba người nữ nhi đều được hoàng đế phong làm quận chúa, Huệ An quận chúa đó là phong hào của Mạnh Vân.
Trưởng công chúa Khang Bình mặt mang dáng vẻ tươi cười, trong miệng nói: “Làm sao có làm sao có, chúng còn nhỏ, sẽ không đảm đương nổi mọi người khen ngợi như vậy.” Trong lòng nhưng có chút căng thẳng, hôn sự của đại nữ nhi cùng tiểu nữ nhi bà đều không lo lắng. Nhưng chính nhị nữ nhi này theo tuổi của nàng càng ngày lớn, trong lòng bà lại càng nặng nề, cơ hồ hận nhị nữ nhi không bao giờ lớn lên mới đúng.
Cũng phải thôi, trong lòng thở dài, nhìn nhị nữ nhi đang khéo léo dắt hai vị muội muội đứng ở đó, bộ dáng nữ nhi xinh đẹp tuyệt trần lại thanh lệ. Nếu nói xinh đẹp tuyệt trần cũng có chút mèo khen mèo dài đuôi, nhưng ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng, bình thường nhìn cũng là bộ dáng lạnh nhạt, người lạnh lùng như vậy làm sao thích hợp vào cung tranh thủ tình cảm cùng các nữ nhân khác?
Hoàng cung nhìn rực rỡ hoa lệ, nhưng cũng không ít dơ bẩn bên trong, bà làm sao lại muốn đưa nữ nhi đi chiếc lồng ấy để hao mòn tuổi thanh xuân cả đời? Đặc biệt là nữ nhi này tính tình trong trẻo lạnh lùng, căn bản khinh thường cùng với những nữ nhân khác tranh giành sự sủng ái của một người đàn ông. Nam nhân đều có tính có mới nới cũ, đến lúc đó cho dù nàng dựa vào sự xinh đẹp mà có được sủng ái, nhưng đó cũng là việc trong một thời gian ngắn. Đợi một thời gian sau, chỉ có thể trở thành một vị phi tử bị thất sủng, chẳng lẽ muốn bà nhìn nửa đời sau của nữ nhi bị hao tổn ở thâm cung chịu sự cô độc suốt quãng đời còn lại sao?