Nghe hắn nói như thế, toàn bộ mọi người trong phòng đều sợ đến mức ngây người, người kinh ngạc nhất chính là Thụy Vương phi, luôn cảm thấy đứa con riêng này có chút có gì đó kỳ lạ, nhưng nhìn kỹ lại, vẫn là đứa trẻ kia, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng từ trên mặt vẫn có thể thấy được vẻ hung hăng kiêu ngạo.

Thụy Vương cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nở nụ cười, “Con có suy nghĩ này là rất giỏi, nhưng hiện nay trời đã tối, cả nhà Khang Nghi chắc đã ngủ rồi, mấy ngày
nữa khi con khá hơn chút hãy đi.” Rốt cuộc vẫn là con trai mình, ông vẫn ôm hy vọng với hắn, ông cho là hắn đã hiểu được sai lầm của bản thân.

Hiển nhiên Thụy Vương quên còn có một câu là: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

“Không, con muốn đi bây giờ!” Hắn phải đi gặp nàng ngay bây giờ, sau đó bắt nàng lại!

Hắn nghĩ nếu mình còn chậm trễ, nàng sẽ lại biến mất, vẻ mặt Vệ Huyên lại bắt đầu biến chuyển, cuối cùng khuôn mặt trở lên hung dữ.

Dù đây chỉ là một giấc mộng hắn cũng không cho phép người nào cướp nàng khỏi tay hắn!

Thụy Vương lại cau mày, thấy vẻ mặt tàn bạo của con trai, không nhịn được thở dài, đưa tay ôm hắn lên, sải bước đi ra ngoài, “Được rồi, Bổn vương chiều con lần này, sau khi thấy nó xong liền lập tức trở về!”

“Vương gia!” Thụy Vương phi kinh hô thành tiếng: “Huyên Nhi còn đang bị bệnh, không thích hợp đi ra ngoài gặp gió, không cẩn thận lại sốt cao nữa.”

Thụy Vương sau khi nghe xong lại kéo một chiếc áo choàng khoác lên người con trai đang nằm trong ngực, không để ai ngăn cản tiếp tục phóng khoáng rời đi.

Tùy tùng vội vã đuổi theo, Thụy Vương phi âm thầm cắn răng chỉ có thể cùng đi theo.

Mưa đã tạnh, nhưng trên bầu trời không có ánh trăng, bóng đêm âm u, trong không khí lành lạnh vì trận mưa thu vừa tạnh, một trận gió đêm thổi tới từng cơn gió hiu hiu làm cho người ta co rúm lại vì lạnh lẽo.

Thụy Vương bước những bước dài, đi cực nhanh, tùy tùng cầm đèn phải tăng tốc để đuổi theo, chiếc đèn cung đình làm bằng sừng dê hơi lay động, ánh sáng chập chờn.

Rất nhanh liền đến sân tiểu viện nơi Trưởng công chúa Khang Nghi đang tá túc nghỉ ngơi.

Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đã đi nghỉ ngơi từ lâu, nay lại bị người khác đánh thức có chút không vui, sau khi nghe người hầu bẩm báo lại nói là Thụy Vương đến bái phỏng, hai phu thê tròn mắt nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra nhưng do Thụy Vương có thân phận đặc biệt, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không dám để cho vị hoàng huynh này chờ lâu, cho nên vội vội vàng vàng cùng phò mã đứng dậy đi chỉnh trang lại, liền đến phòng khách gặp khách.

Chờ đến lúc phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đi tới phòng khách, khi nhìn thấy Phu thê Thụy Vương còn có một đứa trẻ được Thụy Vương dùng áo choàng bọc trong ngực, hai phu thê cũng có chút sững sờ.

Đây là tình huống gì?

Thụy Vương có chút lúng túng cười một cái, mặt dày nói: “Khang Nghi, đây là con trai trưởng bất tài của vi huynh, nó vẫn còn đang sốt nhẹ nhưng nó thấy rất áy náy vì buổi sáng hôm nay đã làm ngã Thọ An, cho nên lúc này dù vẫn mang bệnh nhưng nó đặc biệt tới xin lỗi với Thọ An.”

Nghe vậy, hai phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi cũng cảm thấy Thụy Vương đang trêu đùa bọn họ, hai người đều biết rõ con người của Thụy Vương thế tử, sẽ không cho là hắn sẽ có loại phẩm chất tốt đẹp như thế, đến chết cũng không nhận lỗi mới là thái độ hắn nên có.

Thụy Vương phi nghe thấy trượng phu nói như thế, da mặt cũng co quắp lại, hiển nhiên không nghĩ da mặt của Vương gia lại dày như vậy.

Mà lúc này, Vệ Huyên nhìn thấy dung mạo hai phu thế Trưởng công chúa Khang Nghi trở nên trẻ hơn, chỉ cảm thấy giấc mộng này càng ngày càng trở lên chân thật. Nhưng hắn đã không thể nào nghĩ được gì, thân thể vẫn còn đang sốt nhẹ, thuốc uống lúc trước đã bắt đầu phát huy tác dụng, nó đang dần dần ăn mòn khả năng phán đoán của hắn, cộng thêm trong đầu truyền đến từng trận choáng váng. Nếu không phải do một luồng chấp niệm giúp hắn chống đỡ, hắn đã sớm ngất xỉu từ lâu.

Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu đang lan tỏa trong miệng đau đớn làm cho hắn tỉnh táo một chút.

Nhìn hai người trong trí nhớ, Vệ Huyên cũng giống như trong trí nhớ mỗi khi gặp phu thê hai người đều lộ ra một dáng vẻ tươi cười -- bọn họ là phụ mẫu của A Uyển, hắn chưa bao giờ dừng nở nụ cười đối với bọn họ, chỉ mong bọn họ có thể thay đổi chủ ý để cho hắn được ở gần A Uyển nhiều hơn, mà không phải chỉ được dõi theo nàng từ trong bóng tối.

“Khang Nghi cô cô, dượng, chuyện hôm nay là do lỗi của con, con có thể đến gặp A Uyển để xin lỗi có được không?” Hắn lấy lòng nói.

Mọi người: “....”

Đây quả thực là quỷ dị mà, tiểu bá vương này lại có thể nói lời xin lỗi?

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng có chút cảm giác quỷ dị, ở trong lòng bà chưa bao giờ có ấn tượng tốt đối với Thụy Vương thế tử. Nó là một đứa trẻ bị trưởng bối làm hư, toàn bộ triều Đại Hạ này sợ rằng không có người nào có tính tình ương ngạnh lớn như vậy, sau khi lớn lên nhất định sẽ không có tính tính tốt. Nhưng bây giờ đứa bé này lại dùng một giọng chân thành như vậy nói lời xin lỗi với bọn họ.

Sau một lúc trầm mặc, trong nháy mắt Trưởng công chúa Khang Nghi đã cân nhắc thiệt hơn, lập tức ôn nhu cười nói: “Khó có khi Huyên Nhi có tâm như vậy, nhưng hiện giờ A Uyển đã đi ngủ rồi, thân thể của nó lại không tốt, hôm nay còn hôn mê một lần, bây giờ không nên đường đột đánh thức nó dậy, như thế bệnh tình của nó sẽ nặng thêm, mong rằng Huyên Nhi sẽ thông cảm với A Uyển.”

Nói xong, Trưởng công chúa Khang Nghi tưởng rằng hắn sẽ nhất quyết không chịu, nhưng lại thấy hắn dùng một đôi mắt trắng đen rõ rệt nhìn mình chằm chằm, hai con ngươi đen láy, hai bên má hiện hai nét đỏ ửng do bị bệnh càng làm cặp mắt trở lên quỷ quyệt, trong ánh đèn lóe lên một loại sát thương vô hình, trong nháy mắt sống lưng bà lạnh buốt.

Tất cả mọi người ở đây đều cho là Vệ Huyên không nhận được câu trả lời như ý sẽ tức giận, không ngờ lại chỉ thấy hắn cúi đầu, dùng âm thanh bình tĩnh nói: “Khang Nghi cô cô nói đúng, vậy ngày mai con sẽ lại tới tìm A Uyển.”

Phen này trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy thật sự đã gặp quỷ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play