Sau khi mưa suốt hai ngày, rốt cuộc trời cũng đã tạnh.
Buổi sáng sau khi A Uyển tỉnh lại, nghe được tiếng chim hót trong sân, sau khi nha hoàn hầu hạ nàng mặc xong quần áo, nàng mặt cũng chưa rửa, liền vui sướng xuống giường chạy tới trước cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy thấy chim chóc đang đậu trên một cây đào già trong sân đang vui vẻ hót líu lo.
Bầu trời đã không còn những đám mây màu xám tro như lúc trước, lộ ra một bầu trời trong suốt xanh thẳm điểm xuyết một vài đám mây trắng. Toàn bộ thế giới đã qua gột rửa rực rỡ hẳn lên, cành cây mùa thu chỉ còn lại vài tán lá cũng trở lên sạch sẽ lạ thường, vài chú chim đang nhảy nhót ở trên cây cũng không được coi là đẹp, nhưng lại làm cho cảnh vật tăng thêm một dáng vẻ nhẹ nhàng hoạt bát.
A Uyển nằm ở cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật trong sân trong cái không khí hơi se lạnh của buổi ở sáng sớm.
Kiếp trước nàng có một thân thể không được khỏe mạnh, tất cả những hoạt động bên ngoài phòng đều là bị cấm, phần lớn thời gian nàng đều là bị nhốt ở trong phòng tĩnh dưỡng, cho nên tạo cho nàng một tâm lý lúc nào cũng muốn đi ra thế giới bên ngoài. Nhưng hết sức đáng tiếc thân thể nàng kiếp này cũng vẫn không tốt, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay sẽ lại sinh bệnh nặng, khiến cho nàng đến nay đã bảy tuổi, hầu hết thời gian nàng vẫn chỉ ở trong phòng. Cho dù ba năm nay đi theo cha mẹ xuống Giang Nam, cũng như vậy nàng vẫn không thể du ngoạn nhiều phong cảnh.
Vậy nên, cho dù cảnh trí trong sân viện ở quan dịch rất đơn điệu, không có nhiều cảnh vật để ngắm, nhưng vẫn khiến cho nàng thấy rất thích.
Nha hoàn Thanh Yên cầm lược tới chải tóc cho nàng, bất đắc dĩ nói: “Quận chúa, gió buổi sáng rất lạnh, hay là ngài nhanh trở về thôi, để nô tỳ đóng cửa sổ lại.”
Dường như để chứng thực lời Thanh Yên nói, một cơn gió mang theo sự lạnh lẽo của mùa thu thổi đến, làm từng lỗ chân lông của nàng cũng có thể cảm giác được sự lạnh lẽo.
A Uyển mặc dù có chút không muốn, nhưng nàng biết thân thể mình thật sự không chịu được, liền ngoan ngoãn đồng ý leo xuống sạp bên cửa sổ xuống đất.
Thanh yên cùng Thanh Chi một người thì vội vàng hầu hạ tiểu chủ nhân chải đầu rửa mặt, một người thì đi đóng cửa sổ lại, sau đó hai người đang bận rộn phục vụ, lại thấy người hầu hạ bên cạnh trưởng công chúa Khang Nghi là Dư ma ma tới.
“Ma ma, chào buổi sáng.” A Uyển ngồi ở trên tháp, để Thanh Yên tùy ý rửa mặt cho nàng, dùng một giọng điệu ngọt ngào mền mại nói với Dư ma ma.
Dư ma ma cười đáp lại, đưa tay nhận lấy khăn lông nóng Thanh Chi đã vắt, đợi sau khi Thanh Yên rửa sạch mặt cho A Uyển, liền dùng khăn lông nóng lau những giọt nước còn đọng trên mặt nàng, lực đạo không nhẹ không nặng làm cho mặt A Uyển hết sức thoải mái.
“Quận chúa, công chúa hôm nay để ngài trước dùng đồ ăn sáng ở đây rồi sẽ đi qua.” Dư ma ma vừa lau cả cánh tay cho A Uyển vừa nói.
A Uyển kỳ quái, “Sao lại thế?”
Dư ma ma nhìn khuôn mặt tỏ vẻ tỏ kỳ quái của nàng, hơi đắn đo có nên nói ra hay không, sợ hù dọa đến nàng. Dù sao hôm qua tiểu Quận chúa mới bị tội vì Thụy Vương thế tử, lại phải uống thêm một ngày thuốc đắng, công chúa còn lo lắng chuyện kia sẽ làm cho nàng sinh ra bóng ma trong lòng, đặc biệt dặn dò không để cho Thụy Vương thế tử gặp A Uyển. Nhưng Dư ma ma cũng có chút lo lắng nếu Thụy Vương thế tử kiên trì muốn đi qua tìm tiểu Quận chúa của bọn họ, ai có thể ngăn cản hắn? Trừ phi không sợ đắc tội với Thụy Vương và Thái hậu, tuy công chúa nhà bà cũng là một người có thân phận, nhưng từ trước giờ không phải là một người được sủng ái, địa vị ở trong cung còn kém xa so với địa vị của Thụy Vương thế tử.
Chuyện thế gian này vốn chính là như vậy, địa vị cao hay thấp, đều phải nhìn tâm tình của vị thánh nhân ở trong cung kia ban cho, cho dù muốn có cũng phải xem người đó có muốn cho hay không.
Dù không muốn nói nhưng thấy A Uyển vẫn kiên trì, Dư ma ma thở dài, cảm thấy hơi nhức đầu.
Ánh mắt A Uyển xoay chuyển, thấy khuôn mặt Dư ma ma hơi gượng gạo, hỏi như thế nào cũng không chịu nói, liền nghĩ đến một số chuyện xảy ra trong hai ngày này liền hiểu, sợ rằng chuyện này có liên quan đến vị Thụy Vương thế tử đang ở cách vách.
“Ma ma, Thụy Vương thế tử như thế nào rồi?”