Không khí trong tiểu viện bởi vì Thụy Vương thế tử đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng mà khôi phục bình yên lại lần nữa trở nên náo loạn.

Cho nên, việc này khiến cho phu thê Thụy Vương vốn vì nhi tử đã tỉnh táo mà thở phào nhẹ nhõm, cho rằng rốt cuộc có thể yên lòng trở về phòng nghỉ ngơi lần nữa lại bị kinh động.

Sau khi được người hầu bẩm báo lại, gân xanh trên trán Thụy Vương đột nhiên nổi lên, Thụy Vương phi thức thời không lên tiếng, tránh không lại làm trượng phu càng giận thêm.

“Đúng là cái đồ nghiệp chướng mà!” Thụy Vương tức giận quát một tiếng, để cho nha hoàn ở hai bên hầu mặc quần áo, sải bước đi ra ngoài.

Không thể trách vì sao Thụy Vương lại tức giận như vậy, ông nghĩ chỉ cần nhi tử tỉnh lại thì sẽ không còn chuyện gì nữa, hơn nữa xưa nay những đứa trẻ trong những nhà quyền thế giàu sang đều rất dễ mắc bệnh, dựa theo sức lực của một đứa trẻ bình thường hiện nay lại còn đang bị bệnh, người vẫn đang còn sốt nhẹ, cần tĩnh dưỡng trong mười ngày nửa tháng thì kể cả cái con Gấu Con này muốn quậy phá thì cũng không thể quậy phá ra chuyện gì lớn, nhưng bây giờ ông phát hiện ra có lẽ ông đã coi thường mức quậy phá của đứa con trai này.

Thụy Vương phi vẫn vội vội vàng vàng như trước, trong lòng có chút nghi ngờ, tại sao bệnh của Vệ Huyên còn chưa tốt lên, thân thể vẫn còn đang suy yếu, tại sao lại ồn ào muốn đi sang viện bên cạnh tìm Thọ An quận chúa? Chẳng lẽ nó nhớ chuyện sáng hôm nay, trong lòng giận lây sang Thọ An quận chúa? Nghĩ như vậy lại cảm thấy loại chuyện như thế này đứa bé kia thường hay làm.

Chờ bọn họ đến sương phòng của Vệ Huyên, liền thấy một đứa bé trai mặc áo ngủ đang chuẩn bị ra cửa, những người xung quanh đều không ngăn cản được hắn, một đứa trẻ được Thái hậu sủng ái, lại còn được hoàng đế che
chở, sợ rằng trên thế giới này cũng chỉ có Thụy Vương có thể quản giáo hắn một hai chuyện, những người khác làm sao có thể ngăn cản được?

Thấy phu thê Thụy Vương tới, An ma ma và những người hầu khác đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Lộ Bình vừa gầy vừa đen vẫn chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, hắn vẫn không biết phải làm sao.

“Đã muộn thế này, con còn đang bị bệnh, bây giờ lại định đi đâu?” Thụy Vương không vui nói.

Vệ Huyên cũng không thèm nhìn ông mà vẫn cất bước đi ra cửa, bị phụ thân hắn một người nam nhân cao lớn anh vũ xách trở lại, ông là người thường xuyên luyện tập cưỡi ngựa bắn tên trong quân doanh, nên dễ dàng xách đứa bé lên giống như xách một con gà vậy, hết sức dễ dàng.

Mọi người xung quanh thấy vậy đều tròn mắt ngạc nhiên, âm thầm chuẩn bị tốt tâm lý chờ lát nữa thế tử sẽ làm loạn với Vương gia, đây là một việc hết sức thường thấy vì ở trong cung thế tử được Hoàng thượng bao che. Khi có chuyện gì muốn ầm ĩ với phụ thân liền ầm ĩ không nể nang gì, hắn còn được Thái hậu che chở, cho nên dù Thụy Vương tức muốn chết, chỉ có thể lườm hắn, sau đó để cho hắn chạy đi.

Nhưng vào lúc này lại hoàn toàn ngoài dự liệu, đứa bé trai này không hề ầm ĩ, chỉ dùng một khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn lộ ra chút đỏ bừng ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân hắn, có thể thấy được hắn dù đã hạ sốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn sốt nhẹ, mà đôi mắt kia vẫn thoáng hiện vẻ mờ mịt, đôi môi tái nhợt đang mím chặt, dùng một giọng nói của một đứa bé trai nói: “Phụ vương, con muốn đi tìm Thọ An quận chúa.”

Thụy Vương nhìn dáng vẻ của hắn, cũng cảm thấy chắc là hắn còn chưa hết bệnh nên đầu óc mơ hồ, căn bản không biết bản thân đang làm gì, liền nhịn xuống cơn tức thầm nghĩ: “Con tìm nó làm gì? Tiểu cô nương nhà người ta vì con mà phải chịu tội, chẳng lẽ con còn muốn mang thêm xui xẻo cho nó hay sao? Nơi này không phải là ở trong cung, hoàng tổ mẫu con không ở đây, để xem Bổn vương có thể dạy dỗ con hay không!” Thụy Vương theo thói quen liền bắt đầu trở lên hung dữ.

Đối với con Gấu Con này không hung dữ thì không được, đây là kinh nghiệm làm phụ thân của Thụy Vương, đáng tiếc phương pháp này chưa bao giờ có hiệu quả.

“Con muốn đi tìm nàng.” Hắn lặp lại câu nói.

Thụy Vương cau mày, cảm thấy đầu óc hắn nhất định bị sốt đến hồ đồ rồi, lập tức trực tiếp đem hắn xách trở về nhưng không ngờ lúc đang đi về phòng hắn luôn kịch liệt giãy dụa, lặp đi lặp lại một câu: “Con muốn đi tìm nàng, con muốn đi tìm nàng, con muốn đi tìm nàng, con muốn đi tìm nàng...”

Giọng nói khàn khàn, từng câu từng câu sau mỗi một lần kêu, từ máy móc biến thành thê lương, làm người nghe không khỏi xót xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play