Ngây người ở phủ công chúa nửa ngày, Vệ Huyên lại quấn lấy A Uyển cùng nhau ngủ trưa, cho đến ban đêm, rốt cuộc mới lưu luyến không rời trở về phủ.

Trở lại vương phủ, lúc Vệ Huyên đi ngang qua hoa viên, liền nhìn thấy Vương phi mặc một bộ quần áo rộng thùng thình đang dắt nữ nhi đi dạo -- đang tản bộ dọc theo bờ hồ, bụng của bà đã hơi lộ ra, tính toán thời gian, hiện nay bà cũng đã thai bảy tháng.

Lúc này mặt trời đã ngả về tây, nhiệt độ không có nóng như lúc ban ngày, gió đêm thổi nhè nhẹ, rất thích hợp để đi tản bộ. Thụy Vương phi kể từ lúc mang thai được ba tháng chỉ cần thời tiết đẹp, thì vào lúc chạng vạng tối cũng sẽ mang theo nữ nhi đến hoa viên ở trong phủ tản bộ, phụ nữ có thai phải đi lại nhiều sau này lúc sinh nở mới có lợi.

Thụy Vương phi đang nói cười chỉ cho nữ nhi đôi uyên ương đang bơi trên mặt hồ ở trong hoa viên, nha hoàn thiếp thân liền nhắc nhở nàng: “Vương phi, thế tử tới.”

Thụy Vương phi ngẩng đầu nhìn lại, thấy Vệ Huyên đang đứng ở dưới hành lang nhìn về phía này, thần sắc có chút khó lường. Thụy Vương phi thấy đứa con riêng này có vẻ mặt như vậy, trong đầu liền có chút ấn tượng. Gần đây mỗi khi bà gặp mặt đứa con riêng này, đều phát hiện càng ngày ánh mắt đứa con riêng này nhìn bà càng trở lên kỳ lạ, may là bà vẫn bình tĩnh, cũng không sinh ra mấy phần thấp thỏm lo âu.

Bà cũng không phải sợ Vệ Huyên muốn hại mình, mà là cảm thấy một năm này Vệ Huyên càng ngày càng trở nên cổ quái, mỗi lần nghĩ đến là lúc hắn ở Hạc Châu bị bệnh nặng một trận sau liền biến hóa. Thụy Vương phi trong lòng luôn cố gắng để ý hành động của hắn, tâm tình phức tạp, nhưng sau đó phát hiện hắn vẫn là Vệ Huyên như lúc trước, lại thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù cảm thấy chỉ một chút khác lạ, nhưng nếu như người bên cạnh phát sinh biến hóa vẫn không tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều. Mà bà cũng không biết rõ, vì sao Vệ Huyên ở trước mặt người khác luôn che giấu sự thay đổi của mình, nhưng khi ở trước mặt bà từ trước tới giờ luôn không che giấu, bà không tin hành động này của Vệ Huyên là đang tin tưởng mình.

Cho nên lúc này mới khiến cho bà cảm thấy kỳ quái lại lo lắng.

Đứa con riêng như con Gấu con lúc trước giờ lại trở nên thần thần bí bí, người này cũng tương đối khó đối phó.

“Huyên Nhi về rồi à, có mệt mỏi không? Đã dùng bữa tối chưa? Phụ vương con lúc trước có phái người tới nói tối nay sẽ về muộn một chút, bảo chúng ta không cần chờ
ngài trở lại dùng bữa.” Thụy Vương phi dắt nữ nhi đi tới, ôn hòa nói.

Vệ Huyên liếc nhìn bụng cao vút của bà, nói: “Lúc nãy đã ăn ở chỗ của Khang Nghi cô cô rồi, tạm thời vẫn chưa đói, mẫu phi cùng muội muội trước cứ dùng bữa đi, không cần để ý đến ta. Đúng rồi, bụng của mẫu phi đã lớn, sau này lúc đi tản bộ ở hoa viên, cũng nên cẩn thận một chút, để cho nha hoàn bà tử đi theo, chớ đừng đi một mình.”

Mặc dù không biết trong lời nói của hắn có ý gì, nhưng những câu này cũng là những câu quan tâm bình thường, Thụy Vương phi đỡ thắt lưng cười nói: “Ta biết, đã làm phiền Huyên Nhi phải quan tâm.”

Vệ Huyên nhàn nhạt đáp một tiếng, nói mấy câu nói liền rời đi.

Thụy Vương phi vuốt bụng suy nghĩ sâu xa nhìn Vệ Huyên, luôn cảm thấy Vệ Huyên tựa hồ rất mong đợi đối với đứa bé trong bụng của bà, cũng không biết có phải là do ảo giác của bà hay không.

****

Vệ Huyên xác thực rất mong đợi đối với hài tử trong bụng Thụy Vương phi, nghĩ đến tiểu đệ đệ ở kiếp trước luôn ngu ngơ chạy theo sau lưng hắn. Nên khá hy vọng hắn nhanh nhanh một chút ra đời, lớn lên, sau này mới có người để chơi.

Chỉ tiếc chính là lần sinh nở này của Thụy Vương phi khá hung hiểm, cuối cùng phải dùng hết khí lực mới sinh được nhi tử, chính bà lại không có thể cố gắng được liền ra đi, giống như mẫu phi hắn vậy, không kịp nhìn nhi tử mới vừa sinh ra liền nhắm mắt buông tay nhân gian.

Cũng bởi vì như vậy, năm đó Vệ Huyên mới được bảy tuổi nên ấn tượng đối với vị Thụy Vương phi Lý thị này rất nhạt, rất nhanh trong ký ức liền quên mất người nữ nhân này. Bực bội không lên tiếng, vị vương phi này khi bị kẹp giữa Thái hậu cùng phụ vương hắn luôn co mình giống như chim cút vậy, từ trước đến giờ cũng không dám có chủ ý xấu gì, an phận thủ thường không hề giống những người làm kế mẫu khác, tính cách hoàn toàn khác xa so với vị Thụy Vương phi đời thứ ba.

Hoặc là có thể nói, nữ nhân này có thể nói là biết thân biết phận thủ thường.

So với để cho một nữ nhân khác ở trong phủ tạo mưa tạo gió, Vệ Huyên cảm thấy, vẫn là để cho Lý thị tiếp tục làm cái vị trí Vương phi này đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play