Khi một đứa trẻ giở thói bướng bỉnh thì thật sự là không có cách nào quản giáo, thấy hắn ăn vạ, A Uyển chỉ có thể để cho hắn hôn một cái, rồi nhận lấy khăn sạch sẽ nha hoàn đưa tới lau mặt xong liền hỏi: “Mới sáng sớm, ngươi tới làm gì? Hôm nay không cần vào cung sao?”
Chẳng lẽ lại cúp cua? Đối với việc này A Uyển thật sự là không có cách nào, tiểu chính thái này tại sao lại thích cúp cua như vậy? Hết lần này tới lần khác hoàng đế lại chưa từng phạt hắn, những vị tiên sinh lại coi như không thấy hoàn toàn không đi tố cáo, đây chắc cũng là dung túng đi?
Vệ Huyên phát hiện A Uyển thật là không hiểu phong tình, hắn nhéo một cái vào lòng bàn tay để cho chính mình bình tĩnh một chút, trả lời: “Hôm qua nghe nói mọi người hồi kinh, nhưng bởi vì đã quá muộn cho nên không thể làm gì khác hơn là hôm nay mới sang đây thăm tỷ, ta mang lễ vật đến cho tỷ đây.”
“Lễ vật gì?” A Uyển thuận miệng hỏi, về sau nhớ tới hắn thỉnh thoảng hắn thường tặng đồ tới, thở dài, lôi kéo tay của hắn trở về phòng nói: “Sau này đừng đưa tới nữa, những thứ đồ như thuốc bổ này phủ công chúa cũng có, cũng không kém những thứ kia của đệ.”
Vệ Huyên ngoan ngoãn để cho nàng kéo đi, nàng bây giờ muốn làm đại tỷ tỷ chiếu cố hắn, hắn liền tùy ý nàng. Chờ sau này bọn hắn lớn lên, liền khiến cho nàng biết hắn thật ra không phải là một đệ đệ là được, bây giờ cứ để cho nàng thể hiện uy phong của tỷ tỷ một chút, cho nên hắn rất ngoan ngoãn nói: “Để ở nơi nào cũng là để, để những thứ này lâu hiệu quả cũng sẽ suy giảm, không bằng lấy tới đưa cho tỷ. Những thứ đó đều là những thứ bên ngoài rất khó mua được, có tác dụng rất tốt đối với thân thể tỷ.”
Nam hài ngẩng mặt nở nụ cười tươi với nàng đặc biệt ngoan ngoãn khả ái, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, mang theo vẻ hơi mập mạp của trẻ sơ sinh, giống như bánh bao phấn phấn nộn nộn vậy. Hắn mặc một bộ quần áo màu đỏ càng tôn thêm vẻ khỏe mạnh, cười rộ lên lộ ra hai hàm răng trắng càng thêm khả ái vạn phần, một đôi mắt hắc bạch phân minh, giống như là một cặp trân trâu đen thượng đẳng tỏa ra ánh sáng tinh khiết, khiến cho người khác khó có thể rời mắt.
Chẳng qua là vừa nhìn, liền khiến cho người ta thích, đây cũng chính là quyền lợi của tiểu chính thái và tiểu la lỵ.
A Uyển nhìn cũng thấy thích, liền sờ đầu hắn một cái, hỏi rõ hắn sáng sớm tới đã dùng điểm tâm sáng chưa, liền dắt hắn cùng đi dùng đồ ăn sáng.
Đợi dùng xong đồ ăn sáng xong, hai người ngồi ở tiểu thư phòng của A Uyển nói chuyện, A Uyển hỏi: “Hài tử ở trong bụng vương phi không có vấn đề gì chứ?”
Vệ Huyên đang cầm bảng mẫu chữ của A Uyển lên nhìn, nghe vậy hướng nàng cười một tiếng: “Mẫu phi vẫn khỏe, có phải tỷ nghe được lời đồn đãi gì không? Không có gì, chẳng qua chỉ là một nữ nhân không biết gì thôi.”
A Uyển nhìn hắn mang một bộ dáng không sợ hãi, trong lòng có chút bực bội, nói: “Nếu đã là một người không biết, tại sao đệ lại còn vì người đó mà giận dỗi với phụ Vương của đệ?”
Vệ Huyên nheo mắt lại, cầm bảng chữ mẫu che mặt, không để nàng thấy vẻ mặt của mình, âm thanh buồn buồn nói, “Ai bảo mọi người đều nói nàng giống mẫu phi ta? Nàng trông như một cây tỏi, nơi nào giống mẫu phi ta? Tỷ không thấy dáng vẻ của phụ vương ta, ánh mắt lúc nào cũng dính trên người nàng, ta nhìn cảm thấy không thoải mái ngược lại ta không thích nàng!”
Nghe thanh âm của hắn buồn buồn, A Uyển nhất thời có chút áy náy, quả nhiên là đứa bé, mặc dù đối với mẫu thân ruột thịt không có ấn tượng gì, nhưng vẫn là không cho phép có một nữ nhân đột nhiên xuất hiện thay thế địa vị của mẫu thân mình. Mấy đứa trẻ đều rất nhạy cảm, không chừng vào lúc này trong lòng còn đang khó chịu đó.
Nghĩ tới đây A Uyển liền đi đến vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi nói: “Nếu không thích, sau này chỉ cần không để ý tới nàng là được. Đào gia cũng đã nhận lại nàng, sau này chưa chắc đệ sẽ gặp lại nàng, chớ vì một người ngoài mà tức giận cùng phụ vương của đệ, không đáng giá.”
Đợi A Uyển ôn tồn dỗ một hồi, Vệ Huyên rốt cuộc đem mặt từ trong bảng chữ mẫu lộ ra, cặp mắt sáng long lanh nhìn nàng, nhìn thấy A Uyển liền cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ quả nhiên là một đứa trẻ.
Lúc A Uyển bắt đầu dựa bàn luyện chữ, Vệ Huyên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng lừa được nàng.
Ai để ý nữ nhân kia giống hay không giống mẫu phi hắn? Cả hai đời hắn cũng chưa từng thấy qua mẫu thân ruột thịt, hắn không có bất kỳ ấn tượng gì về mẫu thân từ kiếp trước. Vốn hắn cho là dáng vẻ của Trịnh quý phi đã tạo cho hắn cảm giác giống như là mẫu thân ruột thịt, sau đó
phát hiện Trịnh quý phi chẳng qua cũng là đang lừa hắn, muốn tính kế hắn thành quân cờ để đối phó với địch nhân, như vậy liền chứng tỏ bà ta là một nữ nhân có tư tâm rất nặng đã hoàn toàn phá hư ảo tưởng về mẫu thân của hắn.
Về phần nữ nhân kia chẳng qua chỉ là khiến hắn rời xa phụ vương mà thôi! Kiếp trước nàng có thể từ một người cô nhi không nơi nương tựa làm tới vị trí Thụy Vương phi tôn quý, kiếp này hắn muốn nhìn một chút nàng còn có thể xuất ra bản lãnh gì?
Chẳng qua là một nữ nhân không đáng giá nhắc mà thôi.
Hắn chỉ là muốn biết, người sau lưng nữ nhân này là ai, nàng có thể tiếp cận phụ vương là do được người nào chỉ điểm, nàng mượn nước đẩy thuyền, chỉ vì vinh hoa phú quý mà thôi. Kiếp trước lúc hắn chết sớm, còn có rất nhiều điểm khó hiểu chưa giải thích được, đáng tiếc lúc ấy một lòng chỉ muốn báo thù cho A Uyển, nên cũng không để ý những người khác, bây giờ suy nghĩ một chút, phát hiện trong đó còn có nhiều chỗ bí ẩn.
Chẳng qua hắn cũng không vội, bây giờ hắn có đủ thời gian để sắp xếp mọi việc.
A Uyển luyện chữ một hồi, phát hiện tiểu chính thái đang im lặng đứng cạnh nàng có chút kỳ quái, quay đầu nhìn, phát hiện hắn đang ngẩn người, cũng không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng đang lộ ra một nụ cười rất cổ quái, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra chút không thích hợp, chẳng lẽ hắn vừa nghĩ đi chỉnh người nào?
“Biểu đệ!” A Uyển không khách khí véo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn một cái, “Nếu như ngươi không việc gì thì liền cùng luyện chữ đi!”
Vệ Huyên bị nàng véo làm cho hồi thần, lại thấy nàng đưa vuốt sói tới, nhưng chỉ đành phải ngoan ngoãn nhận lấy, ngồi xuống chỗ bên cạnh nàng, chờ nha hoàn mở ra tờ giấy lớn xong liền cùng nhau luyện chữ.