Trưởng công chúa Khang Nghi hài lòng nhất điểm này cho nên cũng không hy vọng sau này lại có một nữ nhân không an phận bước vào Thụy Vương phủ.
A Uyển đang luyện chữ nghe được lời của mẫu thân, lỗ tai vội vàng dựng lên – A Uyển lúc này hoàn toàn không ý thức được bản thân sắp bị tỷ muội Mạnh gia tẩy não cũng sắp thành một người thích bát quái.
La Diệp uống một hớp trà, liền nói với thê tử: “Nàng đừng tin những tin tức vỉa hè kia, nữ cô nhi kia là thân thích nhà mẹ của nhà Đào tướng, nghe nói lúc này đang chuẩn bị hồi phủ.”
Trưởng công chúa Khang Nghi kinh ngạc, “Tại sao lại có quan hệ cùng Đào tướng?”
Đào tướng tên là Đào Tri Lễ, là phụ thần trong nội các, Đào gia là thế gia vọng tộc, nhiều đời làm quan, đại đa số con cháu trong tộc đều vào triều làm quan, là một gia tộc đang cực kỳ hưng vượng.
“Cô nương kia là chất nữ ở nhà mẹ đẻ của phu nhân Đào tướng, nghe nói phụ mẫu của nàng mất sớm, nương nhờ ở nhà thúc bá, bởi vì xảy ra một số chuyện, nên liền vào kinh tới nương nhờ nhà cô cô. Nhưng ai ngờ mệnh không tốt, dọc theo đường đi không may gặp phải thổ phỉ, bị cướp đoạt hết tiền tài, cuối cùng chỉ mang theo một nha hoàn trốn ra được, té xỉu ở trên đường liền được Thụy Vương cứu giúp.” La Diệp dùng vài ba câu liền kể xong, “Bản thân cô nương kia cũng không biết cô cô được gả đi nơi nào, cho nên lưu lại ở trong Thụy Vương phủ vài ngày, mấy ngày trước rốt cuộc tra rõ ràng là chất nữ của Đào tướng phu nhân, liền đưa nàng qua đó.”
Trưởng công chúa Khang Nghi chân mày nhẹ giãn ra, kỳ quái hỏi: “Nghe nói bởi vì nàng, Thụy Vương phi động thai khí là sao??”
“Cái này ta cũng không biết, hình như lúc cô nương kia ở lại Thụy Vương phủ, lúc đi thỉnh an Vương phi, không cẩn thận té lộn mèo một cái, thiếu chút nữa cũng làm hại
Thụy Vương phi té cùng.” La Diệp cũng có chút không xác định, ông xưa nay không quan tâm những chuyện này, lúc ông hồi kinh thỉnh an phụ mẫu, gặp huynh đệ trong nhà liền nghe được một ít thôi.
Trưởng công chúa Khang Nghi hơi hơi nhíu mày, trong bụng có chút không thích vị cô nhi kia, cảm thấy nàng vô cùng càn rỡ. Thụy Vương phi là có thân phận gì, nào cần nàng đặc biệt đi thỉnh an, hành vi như vậy khiến cho người khác cảm thấy bất an đối với nàng.
Nữ cô nhi kia đã được người Đào gia đón đi, cũng không có quan hệ gì với bà, Trưởng công chúa Khang Nghi liền không đề cập tới nữa.
A Uyển thấy phụ mẫu lại tiếp tục nói vài chuyện bên ngoài khác, liền hồi tâm tiếp tục luyện chữ. Nhưng trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, Vệ Huyên tại sao vì cái cô nương không biết thân phận kia mà giận dỗi Thụy Vương? Với tính tình Vệ Huyên cũng sẽ không có ý kiến gì đối với nữ nhân của phụ thân mới đúng? Mấy năm không phải đều như vậy sao? Hay là hắn quan tâm vì có người nói cô nương kia lớn lên giống mẫu thân ruột thịt của hắn?
Vệ Huyên vừa mới rời đi, chắc phải tầm mười ngày mới tới, A Uyển đành phải kiềm chế nghi vấn trong lòng xuống.
Ở trong thôn trang ở đến hạ tuần tháng bảy liền hồi kinh trước hạn.
Hồi kinh trước hạn nguyên nhân là do hôn sự của Mạnh Xúc, hôn kỳ nàng đã định ở trung thu vào tháng tám, Trưởng công chúa Khang Bình phải trở về chủ trì hôn sự của nữ nhi. Bởi vì Mạnh Xúc là trưởng nữ, Trưởng công chúa Khang Bình lần đầu tiên gả nữ nhi, khó tránh khỏi tương đối coi trọng việc lần này. Trưởng công chúa Khang Nghi thấy bà trở về, suy nghĩ một chút còn chừng mười ngày nữa liền đến tháng tám rồi, mà không chừng chỗ Trưởng công chúa Khang Bình cũng cần giúp đỡ một tay, liền cũng mang theo nữ nhi trở về.
Người Mạnh Xúc sắp gả là đích trưởng tôn của An quốc công phủ -- Tống Nghiễn. Đây là do Thái hậu chỉ hôn, lúc Tống Nghiễn ra mắt trưởng công chúa Khang Bình, bà cũng cảm thấy người này văn võ song toàn, nhân phẩm ưu tú, sẽ là một phu quân biết quan tâm, liền đáp ứng mối hôn sự này.
Trên đường trở về, A Uyển ngồi cùng một chiếc xe ngựa với mấy tỷ muội Mạnh gia, liền thấy Mạnh Tự ai oán nhìn Đại tỷ tỷ của nàng.
“Làm sao? Hôm nay lại không nói chuyện với A Uyển, thật kỳ lạ.” Mạnh Xúc thấy tiểu muội muội khác thường, không khỏi có chút bận tâm.
Mạnh Tự u oán nhìn nàng, sau đó lăn đến trong ngực nàng rầm rì nói: “Đại tỷ tỷ phải gả đi rồi, muội không muốn Đại tỷ tỷ rời khỏi bọn muội, Tống Nghiễn thì có gì tốt? Nhất định hắn không đối tốt với tỷ như muội, Nhị tỷ tỷ, đại ca đối với Đại tỷ tỷ!”
Khuôn mặt tươi cười của Mạnh Xúc hơi ửng hồng, ngượng ngùng cũng không biết nói như thế nào cho phải, trong lòng biết mấy câu này của tiểu muội muội chẳng qua là không có ý gì, không cần để ý tới, nhưng là trong lòng cũng khó tránh khỏi ngượng ngùng.
Mạnh Tự nghĩ đến lúc đại tỷ tỷ phải rời khỏi các nàng, nhất thời vẻ mặt đưa đám, ở trên người Mạnh Xúc cọ tới cọ lui, trong lòng Mạnh Xúc cũng không nỡ xa người nhà, ôm nàng ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ dụ dỗ. Cuối cùng vẫn là Mạnh Vân nhìn không được đem nàng xách ra.
“Ngươi tráng mạnh giống như trâu vậy, đừng làm Đại tỷ tỷ mệt mỏi.” Mạnh Vân đem nàng vứt xuống cạnh A Uyển, để cho nàng quay sang nói huyên thuyên với A Uyển đi.
Mạnh Tự quả nhiên lôi kéo tay của A Uyển, bắt đầu nói huyên thuyên: “Lập gia đình có gì tốt? Phải rời khỏi phụ thân mẫu thân và các tỷ muội, nghe nói sau này gả qua ngày ngày phải tuân theo quy củ không nói, còn phải phục vụ phụ thân mẫu thân chồng anh chị em họ, mỗi ngày đều phải mệt chết. Giống như A Uyển nói như nàng hầu vậy, nàng hầu, một nàng hầu...” Tiểu cô nương kéo âm thanh thật dài, dùng giọng hí kịch hát lên.
A Uyển khóe miệng co quắp, âm thầm hối hận trước kia miệng nói sự tình nàng hầu gì gì đó, hiện nay thấy tiểu cô nương áp dụng vào thật là thuần thục. Nhưng khoảng thời gian này nàng thường xuyên ở chung một chỗ với cùng tỷ muội Mạnh gia, tình cảm họ như tỷ muội, biết Mạnh Xúc phải lập gia đình, trong lòng cũng có chút thương cảm. Hơn nữa Mạnh Xúc năm nay mới mười bảy tuổi, theo nàng đây chính là tảo hôn, nhưng là ở thời đại này đây đã coi là kết hôn muộn, vốn là phải lấy chồng ở tuổi mười sáu, nhưng Trưởng công chúa Khang Bình không nỡ xa nữ nhi, nên đã rời lại một năm.
Bởi vì chuyện đại nữ nhi, Trưởng công chúa Khang Bình cũng đã nói, nữ nhi của bà đều phải đến mười bảy tuổi mới gả. Mặc dù lời này là vô cùng cuồng vọng, nhưng thấy Trưởng công chúa Khang Bình là người hào sảng cùng với địa vị của bà ở trong lòng hoàng đế, người muốn kết thân cùng bà vẫn rất nhiều, không ai dám nói gì.
Mạnh Vân quả nhiên lần nữa bị kích thích, liền trấn áp tiểu muội muội, để cho nàng không náo loạn hát lung tung nữa.
Vì vậy tiểu cô nương lại sửa lại hát pháp: “Y y ~~ kia kia ~~ trăng treo trên đầu cành liễu ~~ người ước hẹn sau ánh hoàng hôn~~”
“Phốc!”
A Uyển cũng không nhịn được nữa bật cười ra tiếng, tiểu cô nương trực tiếp bị Nhị tỷ tỷ của nàng bịt mồm, dùng bạo lực khống chế.
Mạnh Tự che gương mặt hồng hồng lăn đến bên cạnh A Uyển, ủy khuất vuốt vuốt mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhị tỷ tỷ thật là hung dữ, sau này nhất định không ai muốn lấy! Như vậy thì thật tốt quá, chúng ta có thể luôn luôn ở cùng nhau ~~”
Dọc theo đường đi, vì có cô nương Mạnh Tự này náo loạn, cho nên cũng không cảm thấy buồn chán quá.
Sau khi hồi kinh một ngày, sáng sớm Vệ Huyên đã tới.
Lúc Vệ Huyên tới, A Uyển đang cùng Liễu Tiêu chậm rãi đánh quyền rèn luyện thân thể, Vệ Huyên cũng thường xuyên tới tìm nàng nên hạ nhân ở phủ công chúa cũng đã quen việc này, nên không có ai ngăn cản hắn, để cho thẳng một đường đi tới trước mặt A Uyển.
Vệ Huyên đứng ở dưới hành lang nhìn một hồi, thấy bộ dáng nho nhỏ của A Uyển đang được bao bọc cẩn thận tỉ mỉ, chỉ hé ra khuôn mặt bánh bao, trong lòng không khỏi có chút lửa nóng, yêu thích vạn phần, trong tâm ngứa ngáy rất muốn qua nhéo. Sau khi nhìn kỹ một chút, hắn phát hiện sắc mặt A Uyển so với trước kia đã có một chút huyết sắc, trong lòng càng cao hứng, thầm nghĩ quyền pháp này quả nhiên có thể rèn luyện thân thể rất hiệu quả.
Chờ lúc A Uyển thu quyền, liền thấy một cái tiểu chính thái nho nhỏ bay nhào tới, sau đó gương mặt của nàng lại bị hắn gặm.
Nàng theo thói quen rút một chiếc khăn tay từ trong tay áo ra lau mặt, A Uyển cau mày nói: “Ngươi có thể đừng cứ mỗi lần gặp mặt ta liền gặm mặt ta một cái không?”
“Tại sao? Biểu tỷ thật đáng yêu, ta muốn hôn~” Nói xong lại xông đến hôn mấy cái.
A Uyển thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng dường như mang một bộ dáng rất đói khát, nhất thời rùng mình một cái, hoài nghi hắn có phải hay không là có bệnh luyến đồng? Không đúng, hắn cũng là một tiểu hài tử, cũng chưa mọc đủ lông đủ cánh, làm sao có thể hiểu những điều này?
Vệ Huyên cụp mắt, che giấu tình cảm điên cuồng hiện lên trong ánh mắt, tránh cho nàng nhìn thấy lại sợ hãi hắn. Hắn muốn từng bước từng bước đến gần nàng, chờ nàng đã quen với sự hiện hữu của hắn, quen thuộc với tình cảm của hắn, quen với trói buộc của hắn, sau đó hắn mới đem nàng từ từ xâm chiếm.
Cho nên, bây giờ phải nhẫn nại!