Mấy nha hoàn thấy nhưng cũng không giúp một tay, A Uyển chỉ có thể tức giận níu tóc Vệ Huyên lại, túm tóc kéo hắn ra, “Được rồi, đừng làm rộn ta, ngực ta đau.” Cười quá nhiều, làm hại nàng hụt hơi thiếu chút nữa lại bị suyễn.

Vệ Huyên cũng biết tình huống thân thể của nàng, không dám la lối nữa, vội vàng cẩn thận đem nàng đỡ dậy, tự mình nâng lưng nàng, cẩn thận thuận khí giúp nàng. Lo sợ trận cười đùa vừa rồi khiến cho nàng cười nhiều làm ngực đau, trong lòng lại là có chút hối hận vì bản thân lại đi nháo loạn nàng. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nàng đã khôi phục vẻ hồng hào, lại có chút hài lòng. 

Vệ Huyên thấy mình không phải là đứa trẻ, hắn biết A Uyển là một người có trí tuệ, cũng không phải là một đứa trẻ, cho nên khó tránh khỏi có lúc sẽ quên hiện tại thân thể hai người đều chỉ là đứa trẻ thôi.

Chờ A Uyển đã thuận khí, ăn xong Vệ Huyên lại bưng nước trà tới, liền nói: “Ngươi thật sự không trở về sao? Không biết lại cáu kỉnh cùng ai rồi?” A Uyển nghi ngờ nhìn hắn.

Vệ Huyên hừ một tiếng nói với nàng: “Thân thể tỷ không tốt, những việc bên ngoài tỷ không cần để ý tới, đỡ phải hao tâm tốn sức.”

Hỏi một hồi, phát hiện hắn không chịu nói, trong bụng A Uyển đầy bất đắc dĩ, cảm thấy nuôi một đứa trẻ thật là phiền toái, mà cái phiền toái này lại hay bám bản thân nàng.

Vệ Huyên ở trong thôn trang ngây người suốt ba ngày mới chịu trở về, chờ sau khi hắn rời đi, Mạnh Tự liền tới cửa tìm nàng luyên thuyên, thuận tiện cũng để cho nàng biết tại sao lần này Vệ Huyên lại chạy tới ở tận ba ngày mới chịu hồi kinh.

Một bên Mạnh Tự đưa ra móng vuốt mập mạp cầm mật mai lên gặm một bên nói với A Uyển: “Nghe nói mấy hôm trước Thụy Vương cữu cữu thuận tay cứu một thôn nữ cô nhi đưa vào phủ, khiến Thụy Vương phi bị chọc tức, biểu ca trong lòng cũng không thích cô nhi đó, nên đang giận dỗi với Thụy Vương cữu cữu đó.”

A Uyển: “... Tại sao muội lại biết được?”

Mạnh Tự đắc ý nói: “Nhị tỷ tỷ muội nói.”

A Uyển tiếp tục đờ đẫn, rõ ràng cả gia đình đều ở trong thôn trang, cái tin tức này Mạnh Vân nghe được từ đâu? Thật là quá thần kỳ, mỗi lần vừa nhìn thấy một người trong trẻo lạnh lùng luôn lạnh nhạt như vậy, như một vị tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng sau lưng cũng là một cô nương chuyên bát quái, A Uyển luôn có loại cảm giác khó có thể tin được.

Quả nhiên thiếu nữ xinh đẹp gì gì đó, không thể chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong.

“Có thể là do nghe sai rồi không?” A Uyển cảm thấy có chút không tin tưởng được, “Thụy Vương cữu cữu nhìn có vẻ là một người rất thông tình đạt lý, chẳng qua chỉ là mang một nữ cô nhi trở về phủ, Vương phi cũng không phải là người hẹp hòi, tại sao lại phải tức giận?” Hơn nữa, không phải nói Thụy Vương là một người chung tình, trong lòng chỉ một mực nhớ tới đích phi đã qua đời, cho nên trong phủ trừ một vị kế phi, đều không bài trí những nữ nhân khác sao? Nhìn ông cũng không phải là một người háo sắc, tại sao lại vì một người nữ cô nhi lại chọc thê nhi tức giận?

Nghe cũng khó có thể để cho người khác tin được.

“Muội cũng không biết.” Mạnh Tự nhai mật mai, hai gò mà đều phình ra, “Nhị tỷ tỷ muội cũng chưa nghe được tin tức chính xác, chờ nhị tỷ hỏi thăm rõ ràng muội sẽ nói với tỷ.”

Cuối cùng A Uyển lại nghe được tin tức chính xác từ công chúa mẫu thân.

Ngày hôm đó, Trưởng công chúa Khang Nghi đang bồi nữ nhi ở trong phòng luyện chữ, liền thấy trượng phu từ bên ngoài trở về.

Mặc dù dời đến nông thôn để nghỉ hè, nhưng La Diệp là một nhi tử hiếu thuận, cách vài ngày sẽ về kinh thỉnh an phụ mẫu, thuận tiện mang vài thứ lặt vặt từ kinh thành trở lại để làm thê nữ vui vẻ. Theo A Uyển nghĩ, phò mã phụ thân nhà nàng ngoại trừ không biết công việc vặt ngoại ra thì cũng là một nam nhân hoàn mỹ.

Đợi La Diệp trở về phòng đổi một bộ hạ sam đơn giản đi ra, ngồi ở bên cạnh thê tử bình phẩm chữ của nữ nhi, hai phu thê ngồi nói một hồi, rất nhanh liền nói đến chuyện của Thụy Vương phủ.

Tính bát quái này là không phân biệt nam nữ lão ấu, Mạnh Tự có thể cùng A Uyển nói, Trưởng công chúa Khang Nghi nơi này cũng đã nhận được tin tức, mặc dù bà không ở kinh thành, nhưng cũng cực kỳ linh thông tin tức. Nên cũng đã nghe nói đến chuyện ở Thụy Vương phủ, chẳng qua là lúc đầu cũng không để ý đến, sau đó nghe việc Thụy Vương mang nữ cô nhi về lại làm hại Thụy Vương phi động thai khí, rốt cuộc cũng nghiêm túc để ý đến.

“Nghe nói thất hoàng huynh lần này trở về đã mang thêm một thôn nữ là cô nhi vào kinh thành, nữ cô nhi dáng dấp có chút tương tự cùng với Thụy Vương đích phi đã qua đời.” Trưởng công chúa Khang Nghi chau mày lại, “Phu quân có biết nữ cô nhi kia là người nào? Vào kinh có mục đích gì không?”

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không sợ hãi một cái nữ cô nhi, nhưng nghe nói nữ cô nhi kia lớn lên rất giống Thụy Vương đích phi liền có chút lo lắng, không biết có phải là do ai đó tính kế với Thụy Vương không. Hiện nay dựa vào tình cảm của Vệ Huyên và A Uyển, không chừng sau này mối hôn ước này có thể thật sự thành. Nên Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không hy vọng phủ Thụy Vương bị làm cho chướng khí mù mịt, sau này nữ nhi gả vào sẽ phải chịu tội.

Hậu viện Thụy Vương phủ so với các hậu viện của vương công quý tộc ở kinh thành cũng được coi như là một chỗ vô cùng thanh tịnh. Trừ Thụy Vương phi, bất quá chỉ có thêm mấy vị di nương, trong mắt người ngoài thì đây cũng là chuyện không thể tưởng tượng nổi, cũng thể hiện ra Thụy Vương là một người trọng tình trọng nghĩa, mà Thụy Vương phi bây giờ cũng là một vị kế phi,
nhưng cũng không quản quá sâu việc của con riêng. Nếu sau này A Uyển gả vào, có một vị kế bà bà như vậy cũng là một việc tốt, đến lúc đó không cần bị ấm ức cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play