Thôn trang cách kinh thành một ngày đường, lên đường từ buổi sáng cho đến chạng vạng tối thì tới nơi.
Sau khi đến thôn trang rửa mặt xong, sau khi ăn đơn giản vài thứ, A Uyển trực tiếp nằm xuống ngủ như chết.
Cái không khí này giúp nàng ngủ thật say, ngủ một mạch cho đến tận trời sáng, sau khi tỉnh lại cảm giác được không khí sáng sớm trong núi thật trong lành mát mẻ, tinh thần tốt nhất trước nay chưa từng thấy.
A Uyển tinh thần phấn chấn bò xuống giường, không để ý tới đám nha hoàn sợ hãi kêu lên, lập tức leo xuống đi mở cửa sổ ra rướn đầu nhìn ra bên ngoài, phát hiện cái thôn trang này hóa ra là xây ở giữa sườn núi, còn là xây trên một ngọn núi xanh. Dưới chân núi có hồ sen chập chùng kéo dài không dứt, lá sen cao vút, mơ hồ có thể thấy được từng đóa hoa sen màu hồng đang nở rộ, một trận gió thổi tới, lá sen theo làn gió đung đưa. Dõi mắt nhìn lại, phương xa đều là non xanh nước biếc, là một điền viên phong cảnh đẹp vô cùng.
Tình cảnh này làm cho lòng cảm thấy thoải mái khi sống trong một không khí trong lành của nông thôn.
A Uyển hít một hơi thật sâu, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, quay người trở lại để nha hoàn hầu hạ nàng thay quần áo, sau khi ăn vài thứ điểm tâm nàng liền đi ra ngoài sân tìm Liễu Tiêu đánh Thái cực quyền.
Sau đó, cả mùa hè A Uyển đều ở lại trong thôn trang Thanh Sơn.
Thôn trang phụ cận thôn trang Thanh Sơn chính là một trong những thôn trang trong số các thôn trang hồi môn của Trưởng công chúa Khang Bình. Nếu ngồi xe ngựa đi, thì chỉ cần ba khắc liền tới, hai thôn trang cách nhau rất gần, rất tiện cho hai nhà lui tới, cũng để cho A Uyển cùng tỷ đệ Mạnh gia thường chạy qua chạy lại giữa hai thôn trang của hai nhà, quan hệ của hai tỷ muội Khang Bình cùng Khang Nghi thân càng thêm thân.
Dĩ nhiên, so với A Uyển cùng Mạnh Tự hai người tuổi còn nhỏ có thể vô ưu vô lo chơi, ba tỷ đệ Mạnh Xúc, Mạnh Vân cùng Mạnh Phong đã lớn không thể quá ham chơi. Ngoài phải tham gia công khóa Mạnh Xúc, Mạnh Vân còn phải đi theo Trưởng công chúa Khang Bình học quản gia việc bếp núc các thứ, thỉnh thoảng gặp lúc Trưởng công chúa Khang Nghi mang A Uyển qua chơi, cũng sẽ chỉ điểm một chút cho các nàng.
So với Trưởng công chúa Khang Bình thì Trưởng công chúa Khang Nghi có khả năng quản gia xuất sắc hơn, Trưởng công chúa Khang Bình cũng bởi vì thân phận tôn quý năm đó cũng không tính cái này, cho nên ở phương diện này không lợi hại được như muội muội. Trưởng công chúa Khang Bình cũng rất thích ý khi đem hai nữ nhi giao cho vị muội muội này dạy dỗ, mỗi ngày vào sáng sớm liền đem ba nữ nhi đưa tới thôn trang Thanh Sơn, đến chạng vạng tối sẽ đón trở lại, nếu là sắc trời muộn liền trực tiếp để cho ba nữ nhi nghỉ lại Thanh Sơn cũng không vấn đề gì.
Năm đó Trưởng công chúa Khang Bình có thể nói là xem muội muội này trưởng thành, cũng rất rõ cách làm người của Trưởng công chúa Khang Nghi, đem ba nữ nhi giao cho nàng hoàn toàn yên tâm, cũng không cố kỵ gì.
Vì thôn trang cách kinh thành khá xa, cho nên sau khi A Uyển tới thôn trang Thanh Sơn nghỉ hè, Vệ Huyên không thể giống như trước dường như ngày nào cũng chạy đến
chỗ nàng. Nhưng để cho hắn cả một mùa hè không thể thấy A Uyển cũng không thể nào, cho dù bò cũng phải đến, cho nên hắn đổi thành mười ngày tới một lần, mỗi khi tới đây đều phải ở trong thôn trang mè nheo một hai ngày mới chịu hồi kinh.
Ngày hôm đó, Vệ Huyên lại tới rồi, hơn nữa mang đến cho A Uyển mấy bình mật mai.
Cái mật mai này là do một bà tử quản sự trong thôn trang hồi môn của mẫu phi Vệ Huyên dùng một phương pháp gia truyền điều chế ra, những cái ở ngoài không thể nếm ra mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái đặc biệt như vậy. Mùa hè mà được ăn món này càng kích thích vị giác, không chỉ có riêng A Uyển thích, tam tỷ muội Mạnh gia sau khi
nếm thử cũng thích.
A Uyển cũng rất hào phóng, nếu bản thân có, cũng mời các biểu tỷ muội cùng nhau nếm thử một chút. Cho nên Vệ Huyên đưa mật mai tới không được mấy ngày liền ăn hết rồi, thấy A Uyển thích, Vệ Huyên mỗi lần tới thấy nàng ăn hết sẽ lại mang thêm mấy bình cho nàng.
Mật mai được đựng trong bình lưu ly thượng hạng, nhìn giống hệt như lọ đựng kẹo bằng thủy tinh ở hiện đại. Hơn nữa trí tuệ người cổ đại là vô cùng, mặc dù không làm được sản phẩm trong suốt không tạp chất như thủy tinh chế phẩm ở hiện đại, nhưng đã biết cách làm như thế nào để lưu ly trông rực rỡ nhất, phát triển theo hướng tinh xảo. Rất nhiều người có tiền thích dùng loại bình lưu ly này để đựng các loại hạt, điểm tâm hoặc nước.
“Lần này ngươi định ở đây mấy ngày?” A Uyển quan tâm hỏi, nàng cảm thấy mình lúc này giống như là trưởng bối đang quan tâm tới hài tử trong nhà, “Lại bỏ học sao?”
Vệ Huyên đã sớm không chịu được khi phải đi học những thứ hắn đã sớm biết kia, nhưng vì nể hoàng đế cùng Thái hậu mới mỗi ngày ngồi chịu tội ở nơi đó thôi, cúp cua một hai ngày căn bản không có chuyện gì, lập tức liền nói: “Lần này ta sẽ ở lại đây thêm ba ngày, đúng lúc có thể đi theo bồi tỷ.”
“Ta không cần ngươi bồi, ngươi nên đến chỗ Thái phó học tập cho tốt mới đúng.” A Uyển thuận miệng nói, “Cẩn thận phụ vương ngươi sau khi biết sẽ tức giận tới đem ngươi xách trở về.” A Uyển đe dọa hắn.
Vệ Huyên nhào tới cắn mặt của nàng, đem nàng đẩy xuống tấm đệm trên giường la hán, ở trên mặt nàng gặm tới gặm lui, làm cho nàng một trận ngứa ngáy không nhịn
được cười rộ lên, không ngừng bận rộn đẩy hắn.
Đám người Thanh Yên Thanh Chi canh giữ ở cửa nghe được âm thanh bên trong, cho là đã xảy ra chuyện gì, lại thấy hai đứa trẻ đang ở trên giường la hán lăn tới lăn lui, chơi đến huyên náo, trên mặt không khỏi cũng mang theo tiếu ý. Ở trong lòng hai nha hoàn các nàng, Vệ Huyên cùng A Uyển đã được ước định hôn ước, mà tuổi cũng còn nhỏ, cho nên cũng không cần ngăn cản bọn họ náo loạn như vậy nên rất bình tĩnh rụt đầu về.