Vệ Huyên dường như muốn bóp chết phụ vương đến nơi, lại xách hắn lên khi đang ở trước mặt A Uyển, bộ dáng vô cùng cao lớn là giỏi sao! Sau này hắn sẽ có dáng dấp còn cao lớn hơn nhiều so với ông!
Thụy Vương không để ý tới kháng nghị của nhi tử thối, cả một đường trở lại Thụy Vương phủ đều khiêng hắn, lúc đến nơi mới bỏ hắn xuống rồi mắng hắn: “Con ngày nào không gây họa cho Bổn vương liền cảm thấy ngứa da có phải hay không? Hôm nay việc xảy ra ở trong cung, lão tử còn chưa có tìm con tính sổ, con lại còn dám trốn ở chỗ Khang Nghi không trở về phủ, tránh được mùng một thì sẽ trốn được ngày rằm sao?” Hắn tại sao lại có nhi tử ngu xuẩn như vậy chứ!
Vệ Huyên vỗ vỗ lên y phục nhăn nheo, hướng hắn nói: “Ai nói là con đi trốn, con đây là đang đi bồi dưỡng tình cảm cùng biểu tỷ.”
Thụy Vương nghe thấy liền vui vẻ, chỉ hắn nói: “Một tiểu tử như con còn chưa mọc đủ lông đủ cánh thì biết cái gì là bồi dưỡng tình cảm? Không phải là do gây ra họa nên ẩn núp không dám trở về phủ sao? Loại chuyện như vậy con thường xuyên gây ra hơn nhiều, Bổn vương cũng đã quen, phải dùng tới phương pháp như vậy sao?”
Hắn là thật sự là đi bồi dưỡng tình cảm cùng A Uyển a! Vệ Huyên đột nhiên cảm thấy cái vị phụ vương này tuổi càng lớn càng sẽ không hiểu được ý tứ của người khác, nên quyết định không để ý tới ông nữa, nói: “Hoàng bá phụ nói, để cho con trở về trong phủ bế môn tư quá ba ngày, sao chép ‘Luận ngữ’ cùng ‘Đệ tử quy’ trăm lần, con rất thiếu thời giờ, nên không bồi phụ vương nữa, phụ vương cứ tùy tiện đi.”
Dứt lời, hắn kêu Lộ Bình, chậm rãi trở về Tùy Phong viện của hắn.
Thụy Vương trợn mắt há hốc mồm, tại sao đứa nhi tử lưu manh này của ông lại đột nhiên nghe lời như vậy? Lại thật sự là trở về chép sách?
Sau khi Vệ Huyên trở lại Tùy Phong viện, nhìn Tùy Phong viện lớn như vậy, lại không được ở gần A Uyển, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy nơi này thật quá trống trải. Cho dù nơi này có danh sư thiết kế đình đài lầu các tỉ mỉ tinh xảo rực rỡ, núi giả suối chảy quanh đẹp đẽ đến mức nào, nếu như không có người kia, trong lòng cũng sẽ cảm thấy vắng vẻ, cũng không cảm thấy hứng thú.
Nghe tiếng nước chảy từ trên núi giả chảy xuống, hắn hơi nhắm mắt lại, hồi tưởng đời trước những thứ kia làm hắn đến đêm là cả đêm thức trắng không cách nào ngủ được, nhớ nàng đang ở nơi kinh thành xa xôi, trong lòng tràn đầy thống khổ tuyệt vọng. Thậm chí có lần hận không thể mang theo thân vệ điên cuồng chạy về kinh để đoạt người đi, nhưng hắn còn chưa kịp hoàn toàn điên cuồng, thì tin nàng xa rời trần thế liền truyền đến.
Một hồi lâu, hắn mở mắt, nhìn lòng bàn tay của mình, trong lòng bàn tay phảng phất vẫn còn lưu lại hơi ấm của da thịt nàng, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Song đã không còn việc gì, bởi vì hiện tại hắn đã đứng ở chỗ này, nàng vẫn còn sống ở thế giới hắn có thể chạm vào.
Dĩ nhiên, nếu như có thể lớn nhanh lên một chút thì tốt hơn.
“Lộ Bình!”
Lộ Bình đang đứng ở phía xa nghe được tiểu chủ tử kêu lên, lập tức chạy lên phía trước.
Trải qua một mùa đông và một mùa xuân được nghỉ ngơi đầy đủ cùng ăn những thức ăn phong phú, Lộ Bình từ một hài tử đen đúa xấu xí biến thành một nam hài khả ái. Mặc dù màu da vẫn có chút đen, nhưng cũng đã lộ ra dung mạo không tầm thường, chẳng mấy chốc hắn lớn lên sẽ thành một mỹ nam tử không tầm thường.
Đương thời thế nhân vô cùng coi trọng nam tử có dung mạo xinh đẹp, ôn tồn lễ độ, tác phong nhanh nhẹn văn nhã khác hoàn toàn so với những võ tướng ngũ quan thô kệch to lớn thì càng được yêu thích. Thậm chí các công tử thế gia mặt hồng răng trắng thì lại càng chú ý làm cho dung mạo của mình càng tinh xảo mạo mỹ để đạt tới yêu cầu xinh đẹp của thế nhân.
Mà tướng mạo Lộ Bình, vừa trùng hợp đối với yêu cầu mỹ nam tử của thế nhân.
Dĩ nhiên, Vệ Huyên hài lòng nhất hắn là một cánh tay trung thành.
“Thế tử có cái gì phân phó?”
Vệ Huyên suy nghĩ một chút, nói: “Đi sai người nói cho tổng quản, để cho người vào trong tự rước về một pho tượng phật, bản thế tử sau này muốn ngày ngày thắp hương bái Phật.” Cầu cho mình lớn nhanh lên một chút!
Lộ Bình: “...” Hắn không có nghe lầm chứ?
“Còn không mau đi?” Vệ Huyên trợn mắt.
Lộ Bình chỉ đành phải nghe lệnh đi làm việc.
Quả nhiên, Lộ Bình còn cảm thấy yêu cầu này không thể tưởng tượng nổi, chứ đừng nói tổng quản vương phủ kinh ngạc đến mức nào. Chờ lúc truyền tới tai Thụy Vương, ông đang uống một ngụm trà liền trực tiếp phun ra ngoài.
Thụy Vương phi đúng lúc ngồi đối diện ông, thiếu chút nữa bị ông phun vào, thật may là bà nhanh tay lẹ mắt cầm một chiếc quạt chặn lại, sau đó lặng lẽ cầm khăn tay lau những nơi bị trà văng trúng.
Thụy Vương giật mình nhìn quản gia tới bẩm báo, hỏi: “Ngươi nói Huyên Nhi cho người vào tự rước một pho tượng phật về để thắp hương bái Phật? Hắn một cái tiểu hài tử lạy phật cái gì? Không phải là muốn xuất gia làm hòa thượng chứ!”
Quản gia dĩ nhiên là không biết, cho nên không lên tiếng.
Thụy Vương đè một cái gân xanh nổi trên trán, suy nghĩ một chút nói: “Được rồi, cứ làm theo như lời nó nói, ngày mai để cho người lên tự rước một pho tượng phật trở về đưa cho nó, xem nó có thể lạy đến bao giờ!” So với việc để cho hắn đi ra ngoài gây họa, Thụy Vương tình nguyện để cho hắn ru rú ở nhà thắp hương bái Phật, theo hắn giày vò đi.
Nhưng ông vẫn cảm thấy rất quỷ dị.
Quản gia Vương phủ hành động vô cùng mau lẹ, không tới buổi trưa ngày thứ hai, liền đem về cho Vệ Huyên một pho tượng phật mời về từ trong tự, hơn nữa còn tìm người đem một gian sương phòng trong Tùy Phong viện đổi thành một phật đường nhỏ. Chờ hết thảy mọi việc chuẩn bị xong, mang theo một chút tâm tình kỳ dị đi phục mệnh, sau đó phụng bồi tiểu chủ tử lúc này phải bế môn tư quá chép sách cùng nhau xem xét phật đường nhỏ mới bố trí xong.
Sau khi Vệ Huyên nhìn một lần xong, đối với năng lực làm việc của quản gia bày tỏ sự tán thưởng: “Không tệ.”
Quản gia cười theo nói: “Thế tử hài lòng là tốt rồi.”
Ai biết Vệ Huyên lại nói: “Đúng rồi, trong phủ giống như không có một cái phật đường nghiêm chỉnh, ngươi đi nói cùng mẫu phi một tiếng, bố trí một cái phật đường trong phủ, không chừng tương lai lại hữu dụng.”
Trong phủ không có trưởng bối ăn chay niệm phật, cho nên trong vương phủ không có phật đường, nhưng ở trong chính viện có tiểu phật đường, nhưng chẳng qua là Vương phi thỉnh thoảng đi lạy một cái thôi, không đạt được yêu cầu của Vệ Huyên. Vì vậy dưới sự yêu cầu của Vệ Huyên, tổng quản mệnh khổ chỉ đành phải tiếp tục cải tạo vương phủ, giày vò bày biện một cái đại phật đường.
Giày vò quản gia đi lo đại phật đường xong, Vệ Huyên liền nhàn nhã trở lại thư phòng ở Tùy Phong viện.
Lúc này trong thư phòng, Lộ Bình đang dựa vào án múa bút, một người nha hoàn dáng dấp văn tú mặt không thay đổi đứng ở bên cạnh quạt cho hắn, thuận tiện sửa sang lại những tờ giấy hắn đã ghi xong rồi.
Thấy Vệ Huyên đi vào, nha hoàn kia vội vàng đi tới thỉnh an, sau đó không nói tiếng nào lui sang một bên.
Vệ Huyên đi tới kiểm tra những gì Lộ Bình đã ghi, phát hiện chữ này cũng khá giống chữ mình viết -- dĩ nhiên là chữ của bản thân kiếp trước lúc bảy tuổi, nếu như người không quen biết, chắc không cách nào nhận ra sự khác biệt của hai người. Vệ Huyên hết sức hài lòng, đây là tài năng của Lộ Bình, phàm là những chữ hắn đã gặp qua, sau khi luyện tập vài lần sau liền có thể viết ra chữ có bảy phần tương tự chữ viết đã nhìn thấy, chính là cao thủ bắt chước bẩm sinh.
Cho nên, Vệ Huyên rất sảng khoái đem nhiệm vụ chép sách của mình giao cho Lộ Bình.
Sau khi kiểm tra tiến độ của Lộ Bình xong, Vệ Huyên liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, tán thưởng một tiếng, liền tiếp tục chắp tay sau lưng rời đi.
Lộ Bình đau khổ nhìn bộ dáng nhàn nhã của tiểu chủ tử, chỉ có thể thở dài một tiếng. Ngay cả chính hắn cũng không biết hóa ra hắn còn có kỹ thuật bắt chước đến bực này, cũng không biết tiểu chủ tử tại sao lại biết được, quả thực là thần kỳ.
Chuyện này lần nữa càng làm hình tượng của Vệ Huyên ở trong tâm hồn nhỏ bé ngây thơ của Lộ Bình càng trở lên cao lớn vỹ đại, còn việc hắn thường xuyên phát bệnh với Thọ An quận chúa vân vân thì nói sau.