Vệ Huyên bị phạt ở nhà bế môn tư quá ba ngày, nhất thời dường như toàn bộ kinh thành đều được an tĩnh lại.

Mặc dù cũng có một số người có chút hả hê, nhưng đại đa số người đều nhớ tới hài tử trong nhà cũng bị dính líu cùng bị phạt, hơn nữa còn bị phạt cũng tương đương Vệ Huyên, liền cảm thấy thật sự không cao hứng nổi. Cũng bởi vì việc Vệ Huyên náo loạn, những lời đồn ác ý kia lại không còn, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng mọi người không có ý nghĩ này, người có chứa cái loại ý nghĩ ác ý này thật sự không ít.

Những lời đồn đãi như này thường là được lưu truyền ở phố phường, có người cố ý lan truyền, chỉ là không đạt được mục đích. Cho dù ngươi là hoàng thân quốc thích, nhưng ở nơi trăm họ an cư lạc nghiệp thái bình thịnh thế, cho dù bị mọi người lấy làm chủ đề bàn tán, cũng không bị coi là phạm pháp. Cho nên loại chuyện như vậy, dù là hoàng đế biết cũng sẽ không để ở trong lòng.

Vệ Huyên tính khí dễ bị kích động, lại là một đứa trẻ bất hảo không chịu nổi, nên đại đa số mọi người đều muốn thấy hắn bị lời đồn kích động mà liều mạng bất hòa cùng kế mẫu, đến lúc đó sẽ có việc vui để xem. Đáng tiếc mọi việc lại không như ý nguyện, mà Thụy Vương phi cho tới bây giờ cũng đang được an ổn, nên cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đi gây chuyện với con riêng. Đặc biệt là cái đứa con riêng này gần đây có những hành động có chút thần thần bí bí, nhưng lại không có ý gì xấu, nên quan hệ với đứa con riêng này ngược lại bình an vô sự.

Thụy Vương phi một mặt vừa dưỡng thai một mặt vừa quan sát cuộc sống của Vệ Huyên, không thể không thừa nhận, cái đứa con riêng này càng ngày càng để cho người ta xem không hiểu.

Đừng nói đến Thụy Vương phi nhìn không hiểu, ngay cả rất nhiều người trong cung nhìn cũng không hiểu.

Trong lòng Trịnh quý phi có chút nóng nảy, Vệ Huyên thay đổi khiến cho trong lòng bà có loại cảm giác không ổn. Bà luôn cảm thấy có phải là do ai đó ở đâu đấy đã nói gì đó với Vệ Huyên, khiến cho gần đây hắn thường gây xung đột với phe cánh của Trịnh quý phi.

Tam hoàng tử Vệ Thông lớn tuổi hơn bọn họ, nên cũng không cùng hắn đến Tĩnh quan trai đi học, mà cùng một số bạn cùng lứa tuổi ở một chỗ khác học. Nên không tiếp xúc nhiều cùng Vệ Huyên, nên bình an vô sự. Ngũ hoàng tử tuy có tâm kế, nhưng có thể do tuổi còn nhỏ, tính tình chưa ổn định, nên có một chút xung động, có âm thầm đấu cùng Vệ Huyên, nên có xảy ra mấy lần xung đột. Hiện nay chỉ mạnh tay một lần đã bị quần đấu thành đầu heo, có thể nói là đã bị dạy cho một bài học.

Ngũ hoàng tử mang theo cái mặt như đầu heo bị Tam hoàng tử dẫn về Triều Dương cung, khiến cho Trịnh quý phi nhìn thấy mà vô cùng đau lòng, Tam công chúa cũng thiếu chút nữa không nhận ra vị Ngũ hoàng huynh này là ca ca nàng.

“Ngũ hoàng huynh, là do Vệ Huyên làm sao?” Tam công chúa nổi trận lôi đình, lúc này liền vén tay áo lên, “Ta đi đánh hắn một trận báo thù cho huynh!”

“Câm miệng!” Trịnh quý phi lớn tiếng quát, kéo mạnh người nàng lại, “Một cô nương như con không ở trong khuê phòng mà suốt ngày đòi ra ngoài đòi đánh kêu giết, còn ra thể thống gì? Cũng đã lớn rồi, mà còn không tĩnh tâm như vậy, nào có công chúa nào giống như con vậy, lại thích lẫn trong đám con trai đi đánh nhau? Như vậy có mất mặt hay không?”

Tam công chúa rõ ràng bị đả kích, thét to: “Con... con... con... con... mất mặt? Mẫu phi ngươi không còn muốn con thì cứ việc nói thẳng, có cần phải đả kích con như vậy không?”

Trịnh quý phi thiếu chút nữa bị nàng chọc giận đến té ngửa, ngực vô cùng đau đớn.

Bà nửa đời thông minh, sau khi vào cung cũng rất nhanh liền được thánh tâm, dùng con đường mười năm đi cho tới địa vị bây giờ, sinh được hai hoàng tử thiên tư cũng thông minh, cũng là điều dễ hiểu, nhưng tại sao bà lại sinh một nữ nhi không có đầu óc ngu xuẩn như vậy! Hết lần này tới lần khác cái đứa ngu ngốc này lại là nữ nhi duy nhất bò từ bụng của bà ra, lúc nó ra đời bà cũng chính mắt nhìn chằm chằm, muốn nói là lúc ra đời bị người khác đánh tráo cũng không được.

Người ngoài nếu như bản thân ngu xuẩn cũng còn tự biết mình biết ta, nàng hết lần này tới lần khác có hành động ngu xuẩn lại chưa bao giờ tự biết, ngược lại còn tự đắc chí.

Tam hoàng tử như sợ mẫu phi trách phạt tiểu muội, vội nói:

“Mẫu phi đừng tức giận, muội muội còn nhỏ, đợi qua qua vài năm nữa, nàng lớn một chút sẽ hiểu được khổ tâm của mẫu phi, thừa dịp nàng còn nhỏ chúng ta cứ từ từ dạy dỗ.” Sau đó đối muội muội nói: “Hi nhi còn không mau xin lỗi mẫu phi?”

Tam công chúa nức nở, trong mắt hàm chứa nước mắt, quật cường nói: “Vệ Huyên kia có thể để cho người đánh Ngũ hoàng huynh thành như vậy, vậy mà muội không thể nói đôi câu? Muội chính là muốn đánh hắn thì như thế nào? Chúng ta mới là con của phụ hoàng, hắn tính là cái gì? Muội... muội... muội...” Càng nói càng cảm thấy ủy khuất, oa một tiếng gục xuống bàn khóc lớn.

Trịnh quý phi rốt cuộc vẫn là cảm thấy đau lòng nữ nhi, thấy nàng khóc thành như vậy cũng khó chịu.

Ngũ hoàng tử thấy mẫu phi cùng muội muội vì chuyện của mình thiếu chút nữa gây gổ, cũng là tự trách, vội nói: “Mẫu phi, đều là lỗi của con, làm hại Tam muội muội nhìn thấy không thuận mắt muốn vì con xả giận. Người yên tâm, sau này con sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn như thế này nữa, ngoài mặt cũng sẽ không chống lại cùng Vệ Huyên, không để cho hắn đắc thắng.”

Trịnh quý phi nghe vậy chân mày cũng giãn ra mấy phần, thấy mặt mũi nhi tử tím bầm, ôn nhu nói: “Còn đau không?”

Ngũ hoàng tử vội vàng lắc đầu, chẳng qua là vừa mở miệng nói chuyện liền động đến vết thương trên miệng liền hút khí.

Trịnh quý phi mặt mũi đầy vẻ đau lòng, đem hắn kéo đến ngồi xuống bên người, thấy tiếng khóc của nữ nhi cũng nhỏ đi một chút, mới nói: “Mẫu phi biết tính khí Huyên Nhi không tốt, mặc dù gần gũi cùng chúng ta, nhưng bất quá cũng là nhìn thân phận dì của mẫu phi, tình thân lại không có bao nhiêu, cũng không trách được các con sinh lòng không cam tâm. Hắn thật sự bất hảo không chịu nổi như vậy, lục thân cũng không nhận, sau này các con cách hắn xa một chút là được, không thể giao hảo, nhưng vạn phần cũng không thể gây xích mích, giữ vững khoảng cách một chút là tốt rồi.” Nói xong, rốt cuộc bà có chút khó chịu, những năm này phục thấp để đi lôi kéo hắn, nhưng vẫn tốn công vô dụng, nên thần sắc cũng mang theo mấy phần uất ức.

Tam hoàng tử dịu dàng trấn an nói: “Mẫu phi cũng không cần quá bận tâm, Huyên đệ mặc dù không hợp Tam đệ cùng muội muội, nhưng đối với nhi tử vẫn coi như là tôn trọng. Với lại hắn cũng cùng phe cánh Thái tử cũng không gần gũi, với tính tình đó của hắn cũng khó lôi kéo, như vậy tạm thời đối với chúng ta cũng không quá mức xấu.”

Trịnh quý phi mím môi nói: “Hoàng hậu mặc dù có điểm ngu xuẩn, nhưng Thái tử cũng là một nhân vật khôn khéo, nếu như Thái tử nhân cơ hội hiện nay lôi kéo hắn thì sao? Phụ hoàng các con hiện nay thương hắn, nếu như Thái tử lôi kéo được Huyên Nhi, thì đối với chúng ta cũng không phải là việc tốt.”

Ngũ hoàng tử không cam lòng nói: “Phụ hoàng không có khả năng thương hắn cả đời, hơn nữa...” Thái hậu đã lớn tuổi, cũng không thể nào che chở cho hắn cả đời. Nếu như tương lai, vị trí kia do Tam hoàng huynh ngồi lên, nơi nào còn có chỗ cho Vệ Huyên tùy tiện phách lối nữa? Nghĩ tới đây, trong lòng hắn đột nhiên nhảy một cái.

Đúng vậy, phụ hoàng bọn họ bây giờ trẻ trung khỏe mạnh, nhưng Thái tử thân thể lại yếu đuối nhiều bệnh, sợ rằng ngày nào đó liền bệnh chết cũng không chừng. Coi như hắn mang cái thân thể yếu đuối này mà sống xót, bọn họ cũng có thể nghĩ cách để kéo hắn xuống, để hắn sớm đi Tây Thiên. Mọi người đều biết thân thể Thái tử yếu đuối, ngày nào chẳng may bệnh chết cũng là lẽ thường tình.

Ngũ hoàng tử nghĩ tới đây, trong lòng sôi trào lợi hại, ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân và huynh trưởng, mím môi một cái.

Trịnh quý phi nghe đến đó, rũ mắt xuống, lãnh đạm nói: “Chỉ cần Hoàng thượng vẫn nhớ tới phần tình cảm này, vẫn sẽ thương hắn.” Sau đó bà thở dài, xoa xoa trán, “Thụy Vương cùng Thụy Vương phi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hoàng thượng lớn hơn so với bọn họ mươi tuổi, cũng coi như là nhìn bọn họ lớn lên. Năm đó người cũng hết sức yêu mến Thụy Vương phi, cũng là nghĩ đến tình nghĩa với Thụy Vương phi nên mới sủng ái Vệ Huyên hơn một chút. Về phần vì sao Thái hậu lại thương yêu Vệ Huyên như vậy, điều này ta không biết được.”

Tam hoàng tử trong lòng khẽ động một cái, hắn thấy được trong thiên hạ không có ai vô duyên vô cớ lại sủng ái một người như vậy, ai cũng biết Thái hậu thương yêu Vệ Huyên đã vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, thật sự là có điều không bình thường, tuyệt đối là do có nguyên nhân gì đó hoặc giả trong này phải có duyên cớ gì đó trọng đại? Nếu như có thể tìm hiểu được, hoặc giả có thể lợi dụng điểm này để cho Vệ Huyên thất sủng ở chỗ Thái hậu.

Cũng đúng thôi, chờ lúc không người, Tam hoàng tử liền đem ý nghĩ của mình tinh tế nói cho mẫu phi biết.

Trịnh quý phi sau khi nghe xong, gật đầu một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play