Quả nhiên là một con Gấu Con bằng mặt mà không bằng lòng, thì làm sao có thể sẽ ngoan ngoãn nghe lời?
“Đúng rồi, việc trong cung rốt cuộc là như thế nào? Ngươi có bị thương không?” A Uyển lại hỏi, “Nghe Mạnh Tự nói, tất cả mọi người trong tĩnh trai đều bị cuốn vào đánh nhau hỗn loạn, rất nhiều các vị công tử bị thương, ngươi có cần phải gọi đại phu tới khám một chút không?” Rốt cuộc cũng không đành lòng thấy hắn bị thương.
Vệ Huyên nghe ra ý quan tâm trong lời nói của A Uyển, đem đầu vui vào trong hõm vai nàng cọ tới cọ lui, âm thanh mềm mại tựa như làm nũng, “Ta cũng biết biểu tỷ quan tâm ta, biểu tỷ là tốt nhất~~”
A Uyển: “Nói cho rõ ràng.” Nổi hết cả da gà.
“Ta sẽ kể rõ bây giờ a!” Vệ Huyên chỉ dùng vài ba câu liền đem sự tình trong cung đại khái nói với nàng, cũng không coi A Uyển làm thành đứa bé vô tri ngây thơ mà dối gạt.
Sau khi nói xong, thấy trên mặt A Uyển mặc dù vẫn mang vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng lại dường như có điều đang suy nghĩ, Vệ Huyên rũ mắt xuống, càng xác định A Uyển là một người có trí tuệ hơn người. Sợ rằng đời trước A Uyển đã như vậy, chỉ tiếc khi đó hắn không đủ tỉ mỉ mà để tâm, cũng không có kinh nghiệm sau khi chết lại được trở lại thời thơ ấu ly kỳ đến bực này, nên tất nhiên sẽ không nghĩ tới phương diện này. Chờ sau khi xác nhận tâm ý của bản thân đối với A Uyển, thì A Uyển cũng đã cùng thế tử Tĩnh Nam quận vương phủ đính hôn, khiến cho hắn dường như nổi điên, muốn đoạt lại nàng. Đáng tiếc A Uyển cũng không thể hiểu tâm ý của hắn, luôn bài xích hắn, nàng nói bọn họ là biểu tỷ đệ có máu mủ thân cận, nên không thể nào có những thứ tình cảm lòng vòng kia, hắn căn bản không có cơ hội phát hiện sự kỳ lạ của A Uyển, cho tận đến lúc A Uyển chết đi.
Suy nghĩ, hắn sờ mặt A Uyển một cái, trong tay là da thịt ấm áp của nàng, dường như có thể cảm giác được sự sống của sinh mệnh trên da thịt nàng, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảm giác bất mãn cùng đói khát.
Thật là muốn chiếm người này làm của riêng.
Nhưng là cúi đầu liếc nhìn bàn tay nhỏ bé toàn thịt của bản thân, lại liếc xuống nhìn cái vật ở giữa hai đùi đang được cẩm y che chắn, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, khi nào mình mới có thể trưởng thành?
A Uyển không biết tiểu chính thái thiên chân vô tà đang dựa vào mình lại có cái ý nghĩ thô bỉ quỷ dị như vậy, nếu biết chắc nàng sẽ bỏ chạy như điên, giống như một con ngựa hoang được thả chạy tự do cho dù kéo cũng không trở lại. Chờ nàng suy nghĩ xong, nói với hắn: “Ngươi đừng để ý đến mấy người đó làm gì, ngươi cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều.” Cũng đừng lại đi làm ba cái chuyện lưu manh.
Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn nàng, đặc biệt ngây thơ đơn thuần đáp một tiếng, lại ôm nàng một cái.
Thấy hắn ngoan như vậy, lại tin cậy bản thân như vậy, trong lòng A Uyển cũng có mấy phần vui mừng. Cả hai đời nàng đều không có đệ đệ, một tiểu chính thái xinh đẹp khéo léo như vậy, chung sống cùng hắn một thời gian dài, trong lòng nàng cũng đã coi hắn như đệ đệ mà đối đãi, nàng mong hắn vĩnh viễn nghe lời như vậy.
Hai người nằm trên tháp nói chuyện, mấy nha hoàn đang ngồi cạnh cửa thêu hoa tình cờ ngẩng đầu nhìn, thấy động tác một tiểu nam đồng ôm một tiểu cô nương cũng không thấy có gì không được tự nhiên, ở tuổi này cũng còn quá nhỏ, thật sự là không thể khiến cho người khác sinh ra ý nghĩ mập mờ gì, chỉ cảm thấy hai đứa trẻ thật ngây thơ hồn nhiên.
Chờ nha hoàn thêu được một lúc, lần nữa nhìn sang, phát hiện hai tiểu chủ tử đang dựa chung một chỗ trên tháp ngủ thiếp đi.
Lúc này là thời gian ngủ trưa cố định của A Uyển, thân thể A Uyển không tốt, đến giờ này tinh thần liền không được tỉnh táo, cho nên bất tri bất giác liền ngủ cùng Vệ Huyên.
Lúc trưởng công chúa Khang Nghi tới kiểm tra, phát hiện hai đứa bé đang dựa chung một chỗ ngủ. Nam hài giống như là một con gấu nhỏ đang ôm chặt nữ nhi ngủ, động tác bám người bá đạo không tả được, không khỏi có chút bất đắc dĩ nhìn tư thế ngủ của hai đứa bé, thật là không còn gì để nói.
Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không đành lòng đánh thức nữ nhi, nên để cho người cầm thảm tới đắp lên trên người bọn họ, rồi rón rén rời đi.
Lúc Trưởng công chúa Khang Nghi rời đi, Vệ Huyên mở mắt nhìn bóng lưng của bà một cái, trong mắt không có chút buồn ngủ nào, lúc xác định không gặp nguy hiểm, liền nhắm mắt lại, hít vào mùi hương thoang thoảng mùi thuốc trung trên người A Uyển mà từ từ thiếp đi.
Đợi đến giờ Thân, A Uyển tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, liền cảm thấy mình giống như bị ai đó trói khi ngủ vậy, tứ chi cứng ngắc không thể cử động. Sau khi khó khăn mở mắt ra, liền phát hiện con Gấu con kia đã coi nàng như đại thụ mà ôm lấy cứng ngắc, tương tự như một loại tư thế giam cầm, không trách được thân thể nàng cứng ngắc như vậy.
“Đứng lên!” A Uyển đẩy hắn, tiểu chính thái này chắc đã coi nàng trở thành gối ôm rồi?
Vệ Huyên thật ra đã tỉnh từ sớm, kiếp trước lúc ở trên chiến trường hắn đã tạo thành thói quen, hắn chỉ cần có hơi chút gió thổi cỏ lay thì có thể trong nháy mắt tỉnh táo, hơn nữa còn tiến vào tình trạng cảnh giác. Loại bản năng này đã ngấm sâu vào tận trong xương tủy, cho dù sống lại một lần nữa, cũng khó mà thay đổi. Vì vậy cho dù ở bất kỳ đâu, hắn cũng không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, nhưng những giấc ngủ chất lượng cũng giảm bớt
nhiều, đã vậy hắn không được nghỉ ngơi tốt, nên khiến cho tính cách hắn luôn có chút nóng nảy.
Lúc trước bồi A Uyển cùng nhau nghỉ trưa, lại khó có được một giấc ngủ ngon, làm cho hắn có chút tiếc nuối.
Trước sự khước từ của A Uyển, Vệ Huyên chỉ có thể không cam tâm tình nguyện buông nàng ra.
Lúc này hai nha hoàn Thanh Chi Thanh Yên nghe thấy động tĩnh bên trong, liền cầm các loại dụng cụ rửa mặt đi vào, chờ sau khi phục vụ hai tiểu chủ tử rửa mặt song liền bưng canh ngọt cùng điểm tâm đến để cho bọn họ ăn lót dạ.
“Ngươi còn chưa trở về đi?” A Uyển uống một hớp nước hoa hồng, giương mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Không muốn trở về.” Hắn lẩm bẩm nói: “Ta muốn....” Ở lại bên cạnh ngươi.
A Uyển nghi ngờ nhìn hắn, không nghe rõ lời của hắn, chờ lúc thấy hắn ngẩng đầu nở nụ cười với nàng thật là mặt dày, nên chỉ có thể mặc kệ hắn.
Cuối cùng Vệ Huyên là bị Thụy Vương tự mình xách trở về.
Làm A Uyển lúc thấy Thụy Vương khí thế hung hăng đi tới, lúc đầu còn kinh ngạc, lo lắng rằng ông sẽ đánh Vệ Huyên. Thật may là chẳng qua ông chỉ đem con Gấu Con kia xách lên, sau khi lên tiếng chào hỏi cùng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, liền khiêng nhi tử lưu manh của mình rời đi.