Sủng Thê Như Mệnh

Chương 42


5 tháng

trướctiếp

Việc Thụy Vương thế tử đích thân đến Hoài Ân bá phủ thăm A Uyển dĩ nhiên là không thể giấu được, chỉ chốc lát sau đã truyền đến tai các vị chủ tử trong Bá phủ, phản ứng của mọi người đều không giống nhau.

Đại phu nhân nghe xong có chút giật mình, Thụy Vương thế tử là vị hoàng tôn được sủng ái nhất trong cung, ở kinh thành có thể nói là khó có người nào được như vậy. Cho dù Hoài Ân bá phủ có như thế nào thì cũng không có cách nào có quan hệ với người có thân phận như vậy, mà thân thể của A Uyển không tốt, trong một năm có hai phần ba thời gian đều phải ở trong phòng dưỡng bệnh, tuy có phong hào quận chúa, nhưng ở những nhà quyền quý ở trong kinh thành đều không có quan hệ, càng không nói là vị Thụy Vương thế tử tính tình trời sinh tự phụ kia.

Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao vị Thụy Vương thế tử kia lại đột nhiên tới cửa?

Mặc dù không hiểu, nhưng Đại phu nhân thấy trượng phu vác một vẻ mặt không vui trở về, nên cũng không nói gì thêm, chẳng qua là tự mình đi đến Tùng Hạc Đường của lão phu nhân một chuyến.

Lúc Đại phu nhân đến cửa viện Tùng Hạc Đường thì phát hiện Nhị phu nhân cũng đã đến.

“Đại tẩu là đến thỉnh an mẫu thân sao? Thật là trùng hợp.” Nhị phu nhân thân thiết cầm lấy tay Đại phu nhân, nếu như người nào không biết, còn tưởng tình cảm chị em dâu các bà rất thân thiết.

Đại phu nhân không dấu vết rút tay về, cười nói: “Đúng vậy, nhị đệ muội tới rất đúng dịp.” Đại phu nhân ánh mắt nhìn lên đầu bà cùng y phục một chút, không nhịn được âm thầm lắc đầu.

Nhị phu nhân rất thích khoe khoang, bình thường chỉ hận không được đem tất cả đồ trang sức cài trên đầu, nhưng vào lúc này trên búi tóc lại chỉ cắm một chiếc trâm chân trâu hồng ngọc hình phượng, đơn giản chỉ dùng một món đồ trang sức lấy màu trắng của trân châu làm chủ đạo, hoàn toàn trái ngược so với dáng vẻ của cái bàn trang điểm lúc bình thường. Kiểu trang điểm này làm dáng vẻ bà thanh nhã hơn rất nhiều – dĩ nhiên ở trong mắt Nhị phu nhân, bà trang điểm như vậy không gọi là thanh nhã, mà là đơn giản.

Hai chị em dâu hàn huyên đôi câu, Đại phu nhân thấy bà vẫn mặt dày nhất quyết đòi cùng đi thỉnh an lão phu nhân, thì không nói thêm gì nữa, cùng nhau đi vào Tùng Hạc Đường.

Trong Tùng Hạc Đường. Lưu ma ma đang cầm gậy mỹ nhân đấm chân cho lão phu nhân, thấy hai vị phu nhân đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Lưu ma ma là người hầu thân tín của lão phu nhân, các vị chủ tử trong phủ khi thấy cũng phải khách khí kêu một tiếng ma ma, hai người nào dám khinh xuất, bà mới hành lễ được một nửa đã né người tránh lễ của bà, bà mới ngồi xuống chỗ vừa rồi.

Lão phu nhân đang cầm trong tay một chuỗi phật châu, thấy hai người tới vào thời điểm không sớm không muộn này, trong mắt không khỏi có chút thâm ý, nói: “Tại sao các ngươi lại tới đây? Có phải ở chỗ Uyển nha đầu đã xảy ra chuyện gì?”

Trong phủ ngoại trừ Trưởng công chúa Khang Nghi có thân phận cao quý ra thì còn có người thường xuyên bệnh tật liên miên là Thọ An quận chúa cũng có thân phận cao quý không kém. Mặc dù quanh năm suốt tháng A Uyển đều sống trong bệnh tật, nhưng nàng lại có kỹ thuật đầu thai tốt, có một vị công chúa là mẫu thân, còn được Thái hậu giúp nàng cầu được một cái phong hào quận chúa, địa vị còn lớn hơn so với mấy vị bá bá trong phủ. Cho nên ai cũng xem trọng nàng, ngay đến lão phu nhân cũng rất coi trọng đứa cháu gái này, chưa từng vì thân thể nàng yếu đuối mà không thích nàng.

Cũng bởi vì được lão phu nhân coi trọng cho nên bình thường A Uyển chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, lập tức sẽ có người bẩm báo với bà, lão phu nhân còn có thể hiểu được tại sao Đại phu nhân lại tới. Nhưng về phần Nhị phu nhân, lão phu nhân âm thầm bĩu môi, đứa con dâu thứ hai này nếu không có chuyện gì có lợi thì sẽ không bao giờ thấy mặt, nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó có nàng, nơi nào có thể có lợi cho nàng thì nàng cũng sẽ ngửi thấy trước tiên. Cũng may mặc dù nhiều lúc sẽ gây rắc rối, nhưng cũng không có chuyện gì gây tổn hại lớn đến cho Bá phủ, nên bà cũng mắt nhắm mắt mở với đứa con dâu này.

Đại phu nhân cười nói: “Cũng không phải là A Uyển xảy ra chuyện gì, chỉ là vừa rồi Thụy Vương thế tử có mang theo lễ vật tới thăm A Uyển.”

Lão phu nhân nghe xong quả nhiên cũng giật mình không thôi, bà trầm ngâm một chút, nói với hai nàng dâu:

“Chuyện này ta đã biết, các ngươi cũng không được rêu rao chuyện này khắp nơi, cứ coi như đó là một người thân thích đến thăm. Thê tử của lão đại ngươi phải quản lý hạ nhân thật chặt, đừng để cho hạ nhân đi khắp nơi khoe khoang, nếu như có kẻ nào lắm lời, ngươi phải xử phạt thật nặng.”

Những lời này là lão phu nhân nói ra mong muốn với Đại phu nhân, có những lời này của lão phu nhân, bà có thể quang minh chính đại ra tay nên lập tức đáp ứng.

Ánh mắt Nhị phu nhân vòng vo xoay chuyển, cảm thấy lão phu nhân quá cẩn thận, trong lòng không để ý đến. Người hôm nay đến là Thụy Vương thế tử, không phải là con mèo con chó nào đó, muốn cho người ta không động tâm cũng không được, vội nói: “Mẫu thân, Thụy Vương phủ như thế là có ý gì? Không ngờ Uyển nha đầu lại quen biết Thụy Vương thế tử, nghe nói vị Thụy Vương thế tử kia được Thái hậu nương nương vô cùng sủng ái, có thể nói là con rùa vàng.”

Lão phu nhân thấy dáng vẻ này của bà, liền biết bà đang nổi lên tâm tư, chê cười nói: “Thê tử của lão tam là huynh muội với Thụy Vương, Uyển nha đầu và Thụy Vương thế tử là biểu tỷ đệ, việc một biểu đệ tới thăm biểu tỷ ngã bệnh có gì không đúng?”

Nhị phu nhân nghe xong ngượng ngùng, chờ lúc lão phu nhân có ý đuổi người, chỉ có thể không cam lòng cùng Đại phu nhân đứng dậy rời đi.

Chờ sau khi hai người con dâu rời đi, trong lòng lão phu nhân cũng có mấy phần không an lòng, liền nói với Lưu ma ma: “Ngươi đi hỏi một chút Tam lão gia đang ở đâu, nếu như nó không có việc gì bận thì gọi nó đến đây gặp ta một chút.”

Lưu ma ma đáp ứng liền đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền quay trở lại bẩm báo: “Quận chúa bị mắc bệnh nhẹ, Tam Lão gia lo lắng nên ở lại chăm sóc Quận chúa cả nửa ngày, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Sau khi nghe xong, lão phu nhân cũng không đành lòng quấy rầy nhi tử nghỉ ngơi, lại không thể gọi Trưởng công chúa Khang Nghi tới hỏi thăm, chỉ có thể kiềm chế xuống.

Thật may là Tam lão gia là một người hiếu thuận, đợi đến lúc chập tối sau khi ông tỉnh lại, nghe nói lúc chạng vạng tối mẫu thân phái người tới gọi ông, liền thay quần áo tới thỉnh an lão phu nhân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp