“Ta đang cùng võ sư trong phủ tập võ, rèn luyện để có một thân thể rắn chắc, ngươi không cần lo lắng. Đúng rồi, ta nghe võ sư phụ nói, môn phái của hắn có một võ công thích hợp cho nữ tử luyện công, mặc dù hiệu quả không lớn, nhưng để cải thiện thể chất thì rất hữu dụng. Chờ sang năm lúc thời tiết ấm hơn, ta sẽ tìm một nữ sư phụ tới dạy ngươi, ngươi chỉ cần đi theo bà ấy luyện tập, rất nhanh thân thể sẽ tốt hơn.”
A Uyển có chút giật mình nhìn hắn, một đứa trẻ sáu tuổi có thể suy nghĩ cho người khác đến loại trình độ này sao? Tuy nói cổ nhân trưởng thành sớm, nhưng Vệ Huyên vẫn còn là đứa trẻ, có khả năng suy nghĩ như vậy thì đã vượt qua những người cùng lứa tuổi quá nhiều rồi.
Lúc A Uyển vẫn đang giật mình, lại nghe hắn nói: “Ngươi luôn ở trong phòng không ra ngoài, thời tiết bây giờ lại lạnh, dường như một tháng cũng không bước ra khỏi cửa một lần, như vậy sẽ tự cô lập mình, cứ cô độc một mình tính tình cũng sẽ trở nên khó chịu. Cho nên ngươi phải nghe lời ta nói, không được cãi lại ta, sau này ta sẽ là tướng công của ngươi....”
A Uyển: “...”
Đối với một tiểu chính thái luôn tận tâm tận lực lải nhải ở bên tai nàng tẩy não nàng, nàng phải làm sao với hắn bây giờ?
“Đúng rồi, chợ lúc thời tiết ấm áp hơn, ta sẽ cho người tìm hai con ngỗng trắng lớn cho ngươi chơi giải buồn. Đến lúc đó ta sẽ để cho người khác huấn luyện tốt chúng nó rồi sẽ cho người đưa tới, bọn nó không chỉ hung hãn, còn có thể trông nhà. Sau này có ai khi dễ ngươi, ngươi hãy để cho mấy con ngỗng trắng đi cắn người đó.” Nói xong hắn cười âm hiểm, “Đặc biệt là đối một số tên tiểu gia hỏa có mưu đồ bất chính với ngươi, nhất định phải để cho ngỗng trắng lớn hung hăng cắn hắn!”
A Uyển: “...”
Vừa rồi mới cảm thấy hắn không giống đứa trẻ, vào lúc này lại cảm thấy đây quả thực là một đứa nhỏ lưu manh a!
Thật may là, rất nhanh Trưởng công chúa Khang Nghi đã đi vào giải cứu nàng.
Thấy hai đứa trẻ đang cùng ngồi trên giường, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng lo lắng Vệ Huyên sẽ bị lây bệnh, nhưng không ngờ tiểu chính thái miệng ngọt kia lại nói vài câu liền khiến cho bà yêu thích không thôi, mặc dù vẫn lo lắng nhưng rốt cuộc vẫn tùy ý hắn.
A Uyển đơn giản muốn đập đầu xuống đất, công chúa mẫu thân của nàng hình như cũng sắp bị tiểu chính thái này thu phục, vậy phải làm sao bây giờ?
Trưởng công chúa Khang Nghi để cho người hầu đưa canh ngọt tới, để ở trên giường nhỏ để cho A Uyển có thể không cần phải xuống giường. Vệ Huyên cũng bám theo nàng cùng nhau ngồi ở trên giường, nhìn nàng một cái lại ăn một miếng, khiến cho A Uyển tiếp tục đờ đẫn, quyết định nhắm mắt làm ngơ, không thèm nhìn hắn nữa.
Ánh mắt của Vệ Huyên một mực không rời khỏi mặt của nàng, thấy bộ dáng lạnh lùng của nàng cũng không tức giận, chỉ cảm thấy A Uyển như vậy mới đúng là dáng vẻ của A Uyển trong trí nhớ của hắn. Từ nhỏ đến lớn, đều là bộ dáng lạnh lùng như thế, cũng do thân thể nàng không tốt, nên tâm trạng rất ít khi dao động, giống hệt như một bà cụ non không hề giống một tiểu cô nương bình thường. Có một lần nàng còn trực tiếp đánh hắn, đánh hắn đến mức máu mũi chảy ròng ròng, làm hắn ngạc nhiên trợn tròn mắt vì lần đầu tiên trong đời bị đánh.
Nhớ tới những chuyện cũ kia, hắn không nhịn được mỉm cười, cảm thấy lúc này ở gần nàng thế nào cũng không đủ, thật hận không được trực tiếp ôm nàng trở về Vương phủ.
Đáng tiếc, bọn họ vẫn còn quá nhỏ.
Ăn canh ngọt rồi, Vệ Huyên suy nghĩ một hồi, cho đến lúc trời sắp tối, Lộ Bình cuống đến sắp khóc nhắc nhở nên trở về, hắn mới lưu luyến rời đi.
A Uyển thở phào nhẹ nhõm, dùng tay ôm đầu, hôm nay nàng lại bị tiểu chính thái này tẩy não, cuộc sống như vậy đến khi nào mới kết thúc đây?
Tại sao hắn cứ cứng đầu như vậy?
****
Vệ Huyên ngồi ở trong xe ngựa, nhéo cánh tay nhỏ của mình một cái, cảm thấy sức lực của mình vẫn không đủ, cho nên A Uyển bây giờ mới không nhìn thẳng mắt hắn.
Hắn nhớ trước kia đã từng hỏi A Uyển, sau này nàng thích loại hình nam nhân như thế nào làm vị hôn phu, A Uyển bị hắn dính lấy không chịu được, cuối cùng liền nói thích một người cực kì mạnh mẽ, một người nam nhân có thể khiến cho nữ nhân có cảm giác an toàn. Sau khi lớn lên hắn bởi vì có một dung mạo vô cùng yêu nghiệt không được coi là mạnh mẽ, nhưng có một điều an ủi hắn chính là người có hôn ước với A Uyển là một nam nhân cũng có một bộ dáng thư sinh yếu ớt. Hơn nữa hắn còn có thể lãnh binh đi đánh giặc, có thể lên ngựa để giết người, xuống ngựa có thể bắn săn, cho dù thế nào cũng tốt hơn nhiều so với một tên thư sinh yếu ớt.
Vì để trở thành như hình mẫu A Uyển thích, hắn quyết định kiếp này phải tập võ thật tốt, nhất định phải khiến bản thân cực kì mạnh mẽ.
Lúc xe ngựa trở lại Thụy Vương phủ, Vệ Huyên đã lên kế hoạch ở trong đầu một cách chi tiết, chờ lúc hắn xuống xe, phát hiện phụ vương cũng từ trong cung trở về.
“Tiểu tử thối, đi đâu về?” Thụy Vương vừa thấy dáng vẻ của hắn đã cảm thấy nhức đầu, sợ hắn mới vừa trở về kinh đã chạy ra khỏi phủ đi gây họa, cấm cũng không cấm được, không biết lát nữa có người nào chạy tới phủ tố cáo không.
Vệ Huyên nói: “Biểu tỷ ngã bệnh, con tới thăm nàng.”
Thụy Vương nghe xong, trong lòng chậc một tiếng, chuyện này ông đã sớm từ thái y viện biết được, dù sao ở thái y viện có bệnh án, không gạt được người. Hơn nữa Thọ An quận chúa thường xuyên bị bệnh các thái y cũng đã quen, dường như trong thái y viện những thái y giỏi về nhi khoa cùng phụ khoa đều bị mời đến khám cho Thọ An quận chúa.
Chỉ cần hắn không ra cửa đi gây họa, Thụy Vương cũng lười để ý đến hắn, dắt hắn cùng đi tới hậu viện, vừa đi vừa nói với hắn: “Hôm nay hoàng tổ mẫu con không thấy con vào cung đã càm ràm một hồi lâu, ngày mai con hãy vào cung vấn an lão nhân gia ngài đi.”
Vệ Huyên nhìn ông một cái, con ngươi khẽ nhúc nhích, rất nghe lời đáp một tiếng.
Thấy dáng vẻ hắn nghe lời như vậy, Thụy Vương có chút không quen. Trước kia một khắc hắn cũng không chịu yên ổn một chút nào, lúc quậy phá thì thật là hận không được treo hắn lên đánh, nhưng khi hắn không quậy phá, thì cả người ông lại giống như sâu bò vậy, thật không quen một chút nào.
Thụy Vương đột nhiên phiền muộn, chẳng lẽ ông bị đứa nhi tử đầu gấu này giày vò mấy năm, giày vò đến mức bị bệnh cuồng ngược?