Lão phu nhân nhìn nhất cử nhất động của đứa nhi tử thứ ba này đều vô cùng xuất sắc, trong lòng không khỏi có cảm giác kiêu ngạo. Lúc này trong phòng không có người ngoài, lão phu nhân cũng không cần cố kỵ giống như bình thường, đầu tiên là yêu thương hỏi thăm tình hình của ông mấy năm nay ở Giang Nam. Tuy có thường xuyên có thư lui tới, nhưng rốt cuộc vẫn không bằng bản thân đích thân hỏi thăm mới an tâm được.
Hai mẫu thân một hỏi một đáp, rất nhanh hai khắc đã trôi qua, mà lão phu nhân cũng đã biết lý do tại sao hôm nay Thụy Vương thế tử lại tới đây.
“Uyển nha đầu cùng Thụy Vương thế tử đã định ra hôn ước?” Lão phu nhân giật mình đến tay chân cũng run run, phật châu đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất.
Lưu ma ma vội vàng đi tới nhặt lên, cẩn thận đem chuỗi phật châu kia thả để lên kháng thượng, trên mặt cũng khó giấu được vẻ kinh ngạc.
Lão phu nhân kinh ngạc nhìn nhi tử, thấy nhi tử khẳng định gật đầu, bà thấy kỳ lạ hỏi: “Thụy Vương làm như vậy là có ý gì?”
Người bình thường nghe được tin tức này, cũng sẽ hoài nghi có phải đầu Thụy Vương bị cửa kẹp hay không, lại để cho nhi tử tự quyết định hôn ước với Thọ An quận chúa. Tuy nàng có phong hào quận chúa, nhưng phong hào này của nàng cũng chỉ khiến cho người khác nhớ tới thân thể yếu đuối bệnh tật của nàng mà thôi. Năm đó lúc nàng được sắc phong làm quận chúa, không biết có bao nhiêu người trong lòng lại tỏ vẻ đồng tình đâu. Nếu không phải ngay cả Thái hậu cũng sợ nàng không sống được tới khi trưởng thành, chắc cũng sẽ không tự mình đi cầu xin hoàng đế sắc phong nàng làm quận chúa, còn đặc biệt chọn hai chữ “Thọ An” này làm phong hào.
Nhưng tiểu cô nương này cũng thật sự là quá yếu đuối, có sống được tới khi trưởng thành hay không cũng là vấn đề, người trong tôn thất mặc dù cũng có những lời ghen tỵ, nhưng cũng không ai có thành kiến gì nhiều.
Cho nên, tuy có địa vị, nhưng một tiểu cô nương không biết có thể sống tới khi trưởng thành hay không thì làm gì có người phụ mẫu nào lại đồng ý để cho con trẻ thay mình quyết định hôn ước của bản thân? Nếu như sau này vị hôn thê chết yểu, người biết chuyện sẽ cho rằng đó là việc bình thường, người không biết chuyện lại sẽ tưởng rằng là vị hôn phu có số khắc thê, lời đồn này ảnh hưởng rất nhiều tới danh tiếng, mà Thụy Vương thế tử rất được Thái hậu sủng ái, lại là cháu ruột của hoàng đế.
Cho dù sau này hắn biến thành một kẻ ăn chơi trác táng vô dụng, thì vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, muốn cưới dạng nữ nhân như thế nào chả được?
Thụy Vương thật sự là không cần thiết phải vội vàng quyết định hôn ước như vậy.
“Mẫu thân, hai đứa trẻ có tình cảm với nhau, Thụy Vương thế tử cũng không giống như lời đồn của mọi người ngang bướng đến mức không chịu nổi. Nhi tử thấy hắn không chỉ biết tiến lùi có lễ độ, lại vô cùng ngoan ngoãn dễ thương, cũng rất quan tâm chăm sóc cho A Uyển. Mặc dù bây giờ có hơi sớm nhưng con cảm thấy mối hôn sự này rất tốt, tuy là bây giờ bọn trẻ còn nhỏ tuổi, nhưng như vậy có thể thành thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau này nhất định sẽ là một mối hôn sự được người người ca ngợi.” La Diệp cười nói.
Lão phu nhân nghe thấy lời nói lạc quan của nhi tử, nhất thời có ý muốn che cái trán đang xung động. Nhi tử của mình có đức hạnh gì chả nhẽ người làm mẫu thân như bà lại không biết, cho nên bà biết đứa nhi tử thứ ba này của bà là thật lòng cảm thấy hai đứa trẻ rất xứng đôi.
Nhưng bà không lạc quan như vậy, “Còn chỗ Thái hậu...”
La Diệp cười nói: “Từ xưa hôn nhân đại sự của con cái, đều do phụ mẫu làm chủ, mặc dù Thái hậu nương nương sủng ái Vệ Huyên, nhưng cũng không thể tùy ý nhúng tay vào hôn nhân đại sự. Thụy Vương đã quyết định chuyện này, mẫu thân không cần phải lo lắng. Nếu Thụy Vương đã trao đổi tín vật cùng con, tất nhiên sẽ giữ lời.”
Khóe miệng lão phu nhân miễn cưỡng hơi cong lên nở nụ cười, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi không nói nữa! Nhưng chuyện này cho dù thành hay không cũng không được công bố ra bên ngoài trước, trước hết cứ xem động tĩnh của Thụy Vương phủ như thế nào đã.” Trong lòng bà vẫn là cảm thấy không ổn, quyết định trước hết cứ im lặng xem diễn biến tình hình.
La Diệp cũng không phải là người ngốc, kể từ khi trao đổi tín vật cùng Thụy Vương, ông cũng đã suy nghĩ rất nhiều, biết ý tứ của mẫu thân. Mặc dù trong lòng ông rất lạc quan, cảm thấy nếu việc đã định ra rồi cũng sẽ không tự nhiên thay đổi, nhưng thấy thái độ của mẫu thân vẫn cố chấp chừa lại một đường lui, liền cười cười đồng ý.
****
Ngày thứ ba hồi kinh, Vệ Huyên liền đi cùng với Thụy Vương phi vào cung.
Lúc đến Nhân Thọ cung của Thái hậu, liền thấy tiểu thái giám đứng ở cửa Nhân Thọ cung canh giữ từ sớm, thấy bọn họ đến tiểu thái giám ngạc nhiên, không ngừng bận rộn cho người đi vào thông báo.
Trong Nhân Thọ cung, hoàng hậu đang dẫn theo cung tần phi tử đến thỉnh an thái hậu.
Thái hậu đang không có tinh thần ngồi ở vị trí thượng vị, thần sắc có chút tẻ nhạt, hoàng hậu cùng bốn vị quý phi nói nhưng không chú tâm nghe, lúc thị nữ báo lại Thụy Vương phi cùng Thụy Vương thế tử tới, nét mặt Thái hậu liền lộ ra thần sắc mừng rỡ, cả người lập tức có tinh thần.
“Thật vậy sao? Mau mau cho bọn họ đi vào.”
Chờ thái giám đi ra ngoài, Thái hậu liền cười nói với hoàng hậu: “Huyên Nhi đi một lần liền đi tận mấy tháng, vừa đi đã khiến cho ai gia nhớ thương. Thật may là rốt cuộc nó cũng đã trở lại, không biết ở trên đường nó có phải chịu nhiều khổ sở không. Nghe nói lúc trước ở trên đường đi nó đã bị một trận bệnh nặng, không biết bây giờ như thế nào rồi, Huyên Nhi đáng thương, tuổi còn nhỏ như vậy đã phải chịu vất vả như vậy, sớm biết như vậy thì không nên để cho nó đi.”
Phi tần trong điện nghe được những lời này của Thái hậu, lông mày hơi nhíu lại, trong bụng âm thầm oán thầm: Coi như bị bệnh, thì tiểu bá vương đó vẫn có thể quậy phá làm mọi người không sống yên được, bây giờ không phải là vẫn nguyên vẹn trở lại rồi sao? Các bà ngược lại tình nguyện mong hắn bệnh lâu một chút, bệnh đến mức không có tâm trí quậy phá thì tốt.
Lúc này, một đạo thanh âm non nớt nói: “Hoàng tổ mẫu, ngài chỉ thích Huyên đệ đệ, không thích Hi nhi sao?”
Nghe được thanh âm này, Thái hậu nhìn về phía đứa bé gái tầm bảy tám tuổi ngồi bên cạnh Trịnh quý phi, đây là Tam công chúa do Trịnh quý phi sinh. Gương mặt di truyền bảy phần của Trịnh quý phi, trắng trẻo đáng yêu, được Văn Đức hoàng đế vô cùng sủng ái, ở trong cung rất có địa vị, các vị công chúa khác khó có được sủng ái này.
Lúc này tiểu cô nương cố ý mím môi nhìn Thái hậu, một bộ ngây thơ hồn nhiên, nhìn thế nào cũng làm người ta thương tiếc.
Trên khuôn mặt Thái hậu liền nở nụ cười, lúc đang định mở miệng nói, Thụy Vương phi đã dắt Vệ Huyên tiến vào, khiến cho Thái hậu trong nháy mắt liền quên mất đứa cháu gái này, mắt chỉ chăm chú nhìn về phía cửa. Lúc thấy hình bóng của Vệ Huyên, trên mặt đã nở nụ cười tươi như hoa, không còn vẻ mặt hờ hững như lúc trước.
Tam công chúa liếc nhìn Thái hậu, cúi đầu hung hăng siết chặt khăn tay, trong đôi mắt đầy vẻ thù hận đối với Vệ Huyên.
Người này thật đáng ghét, chỉ cần hắn xuất hiện, cho dù là phụ hoàng hay hoàng tổ mẫu cũng sẽ thích hắn hơn nàng, hắn dựa vào gì mà có thể như vậy?