Vệ Huyên đi tới chỗ viện của Trưởng công chúa Khang Nghi ở Bá phủ, không thêm chờ người hầu dẫn đường, chính hắn liền đi theo con đường quen thuộc chạy về phía phòng ngủ của A Uyển.
Đối với nơi này, hắn đã sớm quen thuộc như hậu viện của nhà mình vậy.
Dư ma ma trong lòng âm thầm kinh ngạc, bà luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhìn thấy đứa bé trai như một làn khói thoáng chốc đã không thấy đâu, liền đuổi theo sau. Hai thị vệ mà Vệ Huyên mang tới định chạy theo nhưng bọn hắn là nam nhân không thể vào hậu viện nơi nữ quyến ở, nên phải đứng lại ở ngoài cửa hậu viện. Nhưng trên tay hai thị vệ đang bưng lễ vật, nên đành đưa lại cho Dư ma ma cùng hai nhà hoàn thô sử ở trong viện cầm vào.
Dư ma ma cũng không biết Thụy Vương thế tử mang theo lễ vật gì tới, nhưng nhìn có vẻ rất quý giá.
Trong phòng, A Uyển đang suy nghĩ có nên trực tiếp nằm xuống giả vờ ngủ để tránh gặp mặt Vệ Huyên hay không, thì thân ảnh của tiểu chính thái đã xông vào, lao thẳng tới chỗ nàng.
“A Uyển, ta tới thăm tỷ, tỷ thấy vui không?”
Nghe thấy giọng nói đầy hưng phấn, A Uyển lặng lẽ nhìn hắn một cái, vẫn không lên tiếng.
Vệ Huyên nhào đến, thân thể nhảy đến mép giường, sau đó nhón chân lên, thật nhanh gặm lên khuôn mặt nàng một cái, không đợi A Uyển kịp phản ứng, đã nhanh chóng nhảy xuống, quay sang thi lễ với Trưởng công chúa Kháng Nghi đang đứng bên cạnh, nở một nụ cười thật đáng yêu nói: “Thỉnh an cô cô.”
Trưởng công chúa Khang Nghi: “...”
Mặc dù Trưởng công chúa Khang Nghi có kế hoạch phải dạy dỗ Vệ Huyên thành một người phù hợp với A Uyển, cho nên luôn dung túng cho hành vi chạy đến tìm A Uyển của hắn. Bà hy vọng hai đứa trẻ có thể qua lại từ nhỏ để bồi dưỡng tình cảm cho hôn nhân sau này, nhưng vào lúc này bà phát hiện, hình như không cần bà ra tay, trong lòng Vệ Huyên đã hoàn toàn tràn ngập hình bóng của nữ nhi bà.
Mặc dù như vậy rất tốt, nhưng bà luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!
Ban đầu bà cho là sau khi trở lại kinh thành, lấy sự sủng ái của mấy vị trong cung dành cho Vệ Huyên, sợ rằng phải một thời gian dài nữa hắn mới có thể đến gặp A Uyển. Nhưng không ngờ, bây giờ mới là ngày thứ hai, đứa nhỏ này đã hào hứng chạy đến, vừa đến đã nhào qua hôn A Uyển, vẫn là một dáng vẻ ước gì được vĩnh viễn dính cùng một chỗ với A Uyển, tính tình thật trẻ con.
Được thôi, trong mắt trưởng công chúa Khang Nghi có chút phức tạp, chỉ hy vọng hắn có tính cố chấp trẻ con này, về sau sống chung, hắn vẫn có thể giữ mãi được tính cách này, đừng khiến cho A Uyển của bà bị tổn thương là được.
Vệ Huyên phát hiện nét phức tạp trong ánh mắt của Trưởng công chúa Khang Nghi, nhưng cũng chỉ có thể làm như không biết, hắn lại tiến đến mép giường, nắm lấy tay của A Uyển, rồi nói với Trưởng công chúa Khang
Nghi: “Con nghe nói biểu tỷ ngã bệnh, trong lòng lo lắng, cho nên lại đến thăm. Cô cô, biểu tỷ bị bệnh có nặng không?”
Trưởng công chúa Khang Nghi chính là thích dáng vẻ hắn toàn tâm toàn ý với nữ nhi của mình như vậy -- không có người mẫu thân nào có thể cự tuyệt loại chuyện như thế, lập tức cười nói: “Chắc là do vừa hồi kinh, A Uyển có chút không hợp thủy thổ, hôm qua thời tiết cũng thay đổi lớn, cho nên phát sốt, nhưng hôm nay đã khá hơn nhiều.”
Mới vừa nói xong, liền thấy Vệ Huyên nhón chân lên, đưa bàn tay nhỏ của hắn đặt lên trán A Uyển một cái.
A Uyển nhìn công chúa mẫu thân đang cười đến híp cả mắt, không nhịn được mà lui về phía sau, để khiến cho lúc hắn muốn sờ nhưng không sờ được. Nhưng nàng phát hiện tiểu chính thái này lại quá phận đưa tay giữ lấy gáy nàng, do hắn mới từ ngoài đi vào nên đầu ngón tay của hắn còn mang theo hơi lạnh, lúc chạm vào cổ của nàng, khiến cho nàng chợt giật mình, không kiềm được mà nổi da gà. Lúc nàng không nhịn được định tức giận trừng hắn, lại bắt gặp một ánh mắt đầy quỷ quyệt, đôi mắt thuần màu đen không có một chút ánh sáng nào, nhìn hết sức quỷ dị.
A Uyển sửng sốt một chút, còn cho là mình đã hoa mắt nhìn lầm, lúc muốn nhìn kỹ một lần nữa, hắn đã rũ mắt xuống, đồng thời cũng lấy tay ra, sau đó lại nâng mắt, nở một nụ cười thật đáng yêu với nàng, chính là dáng vẻ của một đứa nhi tử sáu tuổi bình thường.
“Biểu tỷ phải mau mau khỏe lên một chút, ta còn mang quà đến cho tỷ đây.” Vệ Huyên nói với A Uyển xong liền bắt đầu kể những quà tặng hắn mang đến, “Có hai quyển sách độc nhất của tiền triều, ta tìm được trong thư phòng của phụ vương, còn có sách tuyệt kỹ dạy đánh cờ của phụ vương, lúc tỷ nhàm chán có thể lấy ra xem một chút. Nhưng thích thì thích cũng đừng xem nhiều quá, xem nhiều sẽ hại mắt, đối với thân thể của tỷ không tốt. Ta còn mang tới một chút dược liệu dưỡng sinh...”
Theo những liệt kê của Vệ Huyên, Dư ma ma đã chỉ huy bọn nha hoàn đem những quà tặng Vệ Huyên mang tới để xuống chiếc bàn trong phòng.
Trưởng công chúa Khang Nghi nghe mà kinh ngạc, nhìn về phía Vệ Huyên đang vừa tươi cười vừa dâng bảo vật cho A Uyển, trong lòng thầm nghĩ, Vệ Huyên không biết là đã đem bao nhiêu bảo vật của Thụy Vương phủ đến? Hơn nữa những vật hắn mang tới, tất cả đều đúng sở thích của A Uyển, không biệt là do hắn nhớ, hay là do người khác nhắc nhở hắn.
Nhưng đúng là rất có lòng.
Vào lúc này Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn Vệ Huyên thấy thế nào cũng rất thuận mắt, lại hỏi hắn đến đây đã hỏi qua Vương phi chưa, thấy hắn nói Vương phi đã biết, liền không để ý tới nữa, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền đi ra ngoài sắp xếp người làm một ít thức ăn.
Chờ lúc Trưởng công chúa Khang Nghi rời đi, Vệ Huyên trực tiếp cởi giày leo lên giường của A Uyển.
Nha hoàn hầu hạ trong phòng Thanh Yên, Thanh Chi thấy vậy nhưng nghĩ bọn họ đã có hôn ước, hơn nữa hai người còn nhỏ tuổi, liền không quá để ý, mà Lộ Bình người lúc nào cũng như không tồn tại càng không lắm mồm.
A Uyển chỉ cảm thấy nhức đầu, nói với đứa bé trai đang dựa vào người nàng: “Ta đang bị bệnh, cẩn thận không ngươi lại bị lây bệnh, ngươi nên cách xa ta ra một chút.”
Vệ Huyên đưa tay vòng qua bả vai của nàng, căn bản không thèm để ý tới lời nàng vừa nói, tiếp cận nàng nói: “Không sợ, thân thể của ta rất khỏe mạnh.” Hắn lại sờ khuôn mặt tái nhợt của A Uyển một cái, dễ dàng trấn áp kháng cự của nàng. Mặc dù hắn biết có thể hiện giờ A Uyển không thích hắn lắm, nhưng chỉ cần tiếp tục chung sống một thời gian nữa, tình cảm của A Uyển sẽ thay đổi, nhất định nàng sẽ thích hắn, hắn có lòng tin.