Sủng Thê Như Mệnh

Chương 39: Chương 22.2


5 tháng

trướctiếp

Nhị lão gia La Minh là do lão thái gia sủng ái một vị di nương bên ngoài mà sinh ra, địa vị của Nhị lão gia ở trong phủ đều thấp hơn rất nhiều hai vị huynh đệ còn vợ cả. Mấy vị tiểu thư của phòng thứ hai mặc dù không được địa vị như đại phòng và tam phòng, nhưng Nhị phu nhân cũng là một người khéo léo biết xử lý mọi chuyện, khiến cho nhị phòng cũng có chút địa vị ở trong bá phủ, không giống như tứ phòng, ngũ phòng và lục phòng, cảm giác như không tồn tại.

Nhưng mà có lúc miệng mồm của bà cũng khiến cho người khác không chịu được, sự việc không liên quan đến nhau mà bà cũng có thể liên kết với nhau, hơn nữa sau khi nghe xong thật dở khóc dở cười, còn cảm thấy bất đắc dĩ.

A Uyển tất nhiên sẽ không đem những lời của vị Nhị bá mẫu này để ở trong lòng, bởi vì nàng thường xuyên ngã bệnh cần phải được tĩnh dưỡng, nàng cũng không thân thiết với các vị đường tỷ muội này lắm, thân nhất chắc có lẽ cũng chỉ có đại đường tỷ La Ký ở đại phòng, nhưng nàng vẫn mỉm cười cảm tạ hai vị đường tỷ thương nhớ.

Trưởng công chúa Khang Nghi cười khanh khách ngồi ở một bên nghe mấy vị chị em bạn dâu nói chuyện, lúc thấy nữ nhi bắt đầu có chút mệt mỏi, đang định tiễn khách lại thấy Dư ma ma vén rèm đi vào, nhìn thấy có mấy vị phu nhân trong phủ tới chơi vội vàng thỉnh an các bà.

Mấy vị phu nhân biết bà là vị ma ma thân cận mà Trưởng công chúa Khang Nghi rất coi trọng, cũng không dám khinh thường, khi bà vừa hành lễ đã vội vã bảo bà không cần đa lễ.

Đại phu nhân thấy Dư ma ma đến lúc này, trong lòng biết có chuyện, liền đứng lên nói: “Công chúa, ta nhớ còn có chút việc phải làm, nên không quấy rầy nữa. Chờ sau khi A Uyển thân thể khá hơn chút, ta sẽ để cho Dao nha đầu tới tìm Uyển nha đầu chơi.”

Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong liền cười nói: “Nếu như vậy làm phiền đại tẩu rồi, mau tiễn Đại phu nhân.”

“Không cần tiễn, ta không phải là không biết đường, không cần khách sáo.” Đại phu nhân cười nói, cử chỉ từ chối như vậy vừa không để cho người khác cảm thấy bà là khách khí lại vừa cho người ta cảm thấy bà thân thiết tự nhiên, chứng tỏ bà với tam phòng là người mình cả.

Trưởng công chúa Khang Nghi chính là thích tính cách linh hoạt của vị đại tẩu này, tuy Hoài Ân Bá phủ đang dần dần suy tàn, nhưng nếu là cưới được những người con dâu như vậy, chỉ cần dạy dỗ thật tốt con cháu đời sau,
tương lai có thể có thêm một hai người có thể làm chỗ dựa cho phủ cũng không thành vấn đề.

Tứ phu nhân, ngũ phu nhân cũng là một người thức thời, thấy Đại phu nhân như vậy cũng vội vàng đứng dậy theo, chỉ có Nhị phu nhân ánh mắt vòng vo xoay chuyển, muốn nói gì đó, chỉ thấy Đại phu nhân đã mang theo Tứ phu nhân, Ngũ phu nhân rời đi, thì đành phải đứng dậy theo, miệng đã há ra muốn nói gì đó mà vẫn không nói được.

A Uyển thấy thế thiếu chút nữa muốn bật cười.

Trưởng công chúa Khang Nghi tất nhiên phát hiện vẻ ranh mãnh của nữ nhi đang nằm trên giường, lập tức buồn cười nhẹ nhàng chọc nhẹ cái trán của nàng, rồi quay sang nói với Dư ma ma: “Có chuyện gì?”

Dư ma ma thần sắc có chút tế nhị, liếc nhìn A Uyển một chút rồi nói: “Công chúa, quận chúa, Thụy Vương thế tử tới.”

Trưởng công chúa Khang Nghi hơi ngạc nhiên, không biết tại sao Vệ Huyên lại đột nhiên đến.

Mà A Uyển lại rối rắm, không hề muốn đối mặt với một tiểu chính thái lúc nào cũng ở bên tai nàng lải nhải nàng là chính thê của hắn thế này thế tử phi thế kia ý đồ muốn tẩy não nàng.

Mặc dù A Uyển không muốn đối mặt với hắn, nhưng con Gấu con Vệ Huyên kia nhất quyết muốn đến thì ai có thể ngăn cản được?

*****

Hôm nay là ngày hưu mộc của La Quân, lúc nghe được người hầu báo lại Thụy Vương thế tử tới cửa, khuôn mặt lộ vẻ sửng sốt, yên lặng hồi tưởng lại từ khi nào thì Hoài Ân Bá phủ lại có liên hệ với Thụy Vương phủ?

Hơn nữa, hôm qua Thụy Vương mới hồi kinh, hôm nay liền nghe thấy tin vị thế tử Thụy Vương, người có thể nói là tôn quý nhất trong kinh thành tới chơi, ông mặc dù không hiểu vì sao hắn tới, trong lòng có chút không vui, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Đợi ông đi đến đại sảnh tiếp khách ở tiền viện, liền nhìn thấy một đứa bé trai đang ngồi trên ghế, quản gia bá phủ đang đứng ở một bên hầu hạ cẩn thận, dường như rất sợ đắc tội vị khách nhỏ nhưng hết sức tôn quý lại khó dây vào này.

“Không biết thế tử đến nên không thể đón tiếp từ xa.” La Quân vội vàng tiến lên hành lễ, mặc dù đối phương là một đứa trẻ danh tiếng không tốt ở trong kinh thành, trong lòng ông cũng không thích lắm, nhưng lễ phép bình thường vẫn phải làm.

Vệ Huyên nhướn mắt nhìn người thừa kế tương lai của Hoài Ân Bá phủ, âm thầm bĩu môi. Mặc dù thái độ của ông có vẻ rất lễ phép, nhưng thông qua nét mặt vẫn luôn tỏ vẻ nghiêm túc kia, hắn biết trong lòng vị này đang tỏ vẻ xem thường mình, nhưng nể mặt ông là đại bá phụ của A Uyển, hắn cũng lười để ý tới ông, lập tức nhảy xuống ghế, chắp tay ở sau lưng đi tới trước mặt ông nói: “Bản thế tử đến tìm Thọ An quận chúa.”

La Quân nhìn đứa bé trai đang bắt trước bộ dáng của người lớn chắp tay sau lưng đi đến, một người tính tình nghiêm túc như ông mà khóe miệng cũng không nhịn được mà có chút co rút.

Trước kia ở trong cung gặp mặt vị thế tử này mấy lần, đều là bị một dáng vẻ được đám cung nữ thái giám tiền hô hậu ủng vây quanh, khuôn mặt ngang ngược hung ác xưng hùng xưng bá trong hoàng cung chính là bộ dáng của một đứa trẻ bị chiều hư. Hơn nữa hắn còn thường xuyên gây họa, ngay cả mấy vị đại thần trong nội các cũng bị hắn trêu trọc, có thể nói đã có rất nhiều người bị hắn trêu trọc. Nếu đây là con của ông thì đã sớm bị ông không khách khí mà dạy dỗ một trận nên thân, đáng tiếc phụ thân của hắn lại là Thụy Vương. Mỗi lần hắn gây họa cũng chỉ nhẹ nhàng bỏ qua, điều này khiến cho mọi người cảm thấy, đức hạnh của hai cha con nhà này đều giống nhau, từ trong xương đã bộc lộ ra tính khí của một tên lưu manh.

Hiện nay nghe hắn nói đến là muốn tìm Thọ An quận chúa, việc đầu tiên La Quân nghĩ đến chính là Thọ An quận chúa nhà ông là một tiểu thư khuê các, hơn nữa nghe phu nhân ông nói hiện giờ A Uyển đang bị bệnh, làm sao có thể để cho con Gấu con xấu tính như hắn đến quậy phá chứ? Còn nữa, tại sao hắn lại biết A Uyển?

Mặc dù trong lòng cảm thấy khó hiểu, La Quân vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Không biết thế tử tìm Thọ An quận chúa có chuyện gì?”

Vệ Huyên cau mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Nghe nói nàng ngã bệnh, bản thế tử muốn đi thăm nàng.”

“Đa tạ thế tử quan tâm, hôm nay thân thể quận chúa đã tốt hơn nhiều, nhưng thế tử còn nhỏ tuổi, thân thể lại đáng giá nghìn vàng, nếu như bị lây bệnh thì mất nhiều hơn được.”

“Nói nhiều như vậy làm gì?” Gân xanh trên trán Vệ Huyên giần giật, hắn ghét nhất loại nam nhân như vậy mà, khoát tay nói: “Ngươi cứ thông báo một tiếng cho ta là được.”

La Quân nghẹn một cái, trong bụng cảm thấy gặp mặt vị tiểu bá vương này quả nhiên không vui vẻ gì, thấy hắn nhất quyết ở ỳ đây không chịu đi, lại không thể đuổi hắn ra ngoài, chỉ đành bất đắc dĩ để cho người hầu đi thông báo một tiếng với Trưởng công chúa Khang Nghi. 

Một lát sau, người hầu thân cận của Trưởng công chúa Khang Nghi là Dư ma ma đích thân đến, lúc thấy Vệ Huyên liền cười thi lễ, nói: “Trưởng công chúa biết thế tử đến, đặc biệt sai lão nô đến đón thế tử.” Nói xong hướng La Quân phúc thân, nói: “Đã làm phiền Đại lão gia.” 

Vệ Huyên sau khi nghe xong, khuôn mặt hiện lên nét vui vẻ, lộ ra hàm trăng trắng đều tăm tắp vô cùng dễ thương, lộ ra dáng vẻ của đứa bé sáu tuổi đặc biệt trong trắng như tuyết, nếu đơn thuần chỉ nhìn tướng mạo mà đánh giá con người thì hắn đúng là một người làm người khác vừa nhìn đã yêu thích. 

Hắn cũng không để ý dáng vẻ giật mình của La Quân, sải bước đi đi ra ngoài. 

Thị vệ và Lộ Bình đi theo Vệ Huyên tới đây cũng vội vội vàng vàng nâng lễ vật chuẩn bị tặng cho Thọ An quận chúa đi theo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp