Rất nhanh đã đến phủ của lão phu nhân Hoài Ân Bá phủ - Tùng Hạc Đường.

Đã có nha hoàn bà tử nhận được tin tức, đang đứng ở cửa viện nghênh đón, đứng được một lúc thì thấy một đoàn người đang ồn ào đi tới. Trong đó có một người nữ nhân xinh đẹp xuất chúng đi ở đằng trước, trừ tiểu nha đầu mới tới kia, những lão nhân hầu hạ ở Bá Phủ đều có thể vừa nhìn đã nhận ra đây là Trưởng công chúa Khang Nghi.

Nhìn sang bên cạnh, vị Thọ An quận chúa kia thân thể yếu đuối kia đang được tam lão gia tuấn mỹ ôm trong lòng, được một chiếc áo choàng màu xanh ngọc bằng lụa Hoa Điêu bao bọc thật kỹ, đến mặt cũng không lộ ra.

Tuy gọi là Tam lão gia, nhưng thật ra thì tuổi tác của La Diệp cũng chỉ mới tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn mặt trắng trẻo lại không có râu, quả thực là tuấn tú vô song. Một đôi mắt tuấn lãng hơi chớp động, đầy yêu mị, khiến cho những nha hoàn đang quỳ thỉnh an dọc đường nhìn thấy hai gò má liền thoáng hồng, tâm tình xao động, xuân tâm khẽ nhúc nhích.

Người dẫn đường Lưu ma ma là người hầu thân tín bên người lão phu nhân, đối với những chuyện như vậy đã nghe nhiều nhìn nhiều nên trở nên quen thuộc, chỉ nhìn rồi âm thầm lắc đầu. Những chuyện như vậy ở bá phủ có thể coi là cơm bữa, vị Tam lão gia này tài mạo song toàn, không chỉ là người xuất sắc nhất trong nhà, cho dù là các nhà quyền quý ở khắp kinh thành cũng khó có thể tìm ra một người như thế này, nếu không phải ông đã là phò mã, chỉ sợ không biết có bao nhiêu tiểu thư nhào đến.

Chỉ tiếc, Tam Lão gia là phò mã, hơn nữa từ khi thành thân đến nay cũng chỉ có một nữ nhân bên mình, cũng không biết trưởng công chúa có suy nghĩ gì. Nhớ đến việc lão phu nhân luôn nhắc đi nhắc lại việc này, Lưu ma ma lại có chút lo lắng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện bất cứ điều gì, cung kính mời các chủ tử đi vào trong phòng.

Kinh thành cuối mùa thu thời tiết đã trở lạnh, có vài người đã đốt địa long trong phòng để sưởi ấm, Tùng Hạc Đường của lão phu nhân cũng không ngoại lệ, lúc rèm cửa được mở ra là có thể cảm thấy được được một luồng không khí ấm áp phả vào mặt.

A Uyển liền lắc lắc đầu, lộ ra khuôn mặt từ trong lớp áo choàng, ngẩng đầu nhìn về phía trong phòng.

Trên ghế được kê đối diện cửa có một cặp phụ lão khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi, đây chính là Hoài Ân Bá phủ lão thái gia và lão phu nhân, cũng là hai người tổ phụ tổ mẫu của A Uyển. Hiển nhiên hai người họ cũng đã nhận được tin tức hôm nay đứa nhi tử thứ ba cùng con dâu công chúa sẽ trở về nhà, nên đặc biệt ở đây chờ, nhìn thấy đoàn người đi vào, bọn họ cũng rối rít đứng dậy.

Sau khi một đoàn người đi vào, toàn bộ gian nhà rộng rãi trong nháy mắt trở nên chật chội, vốn là mùi huân hương thoang thoảng trong không khí cũng biến thành vẩn đục, có thể thấy được Hoài Ân Hầu phủ có rất nhiều người.

Sau khi A Uyển được phò mã phụ thân thả xuống liền bị Trưởng công chúa Khang Nghi dắt tay hành lễ thỉnh an với hai vị trưởng bối.

Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển đều có phong hào, nhưng lão Hoài Ân Bá cùng lão phu nhân đều là trưởng bối, lại là phụ mẫu của trượng phu (phụ thân) của họ, vì vậy theo lễ nghi và để tránh mắc lỗi họ vẫn tiến hành hành lễ vấn an với hai người. Đứng ở phương diện một người con dâu, Trưởng công chúa Khang Nghi cho dù là công chúa cao quý cũng không muốn bị bắt lỗi.

Lão phu nhân nhìn đứa con thứ ba đã rời nhà mấy năm, hốc mắt ươn ướt, chờ sau khi ông thỉnh an xong vội vàng đem kéo ông đứng lên, mặc dù nhìn thấy tinh thần của ông rất tốt, nhưng người làm mẫu thân luôn cảm thấy khi
nhi tử rời nhà đi mấy năm này đã phải chịu khổ không ít, trong lòng có mấy phần chua xót. Sau đó lại đem A Uyển nho nhỏ đã lâu không gặp ôm vào trong ngực, đau lòng sờ gương mặt tái nhợt của nàng nói: “Các ngươi đi một lần liền đi mấy năm, làm ta ở lại kinh chỉ có thể mỗi ngày nhớ mong các con. Mấy năm nay A Uyển đã lớn hơn một chút, thật đáng thương, phụ mẫu con vì con mà đã hao hết tâm trí, chuyến đi Giang Nam này có thu hoạch được gì không?”

Ban đầu La Diệp dắt thê nữ xuống Giang Nam, không chỉ vì ông có sở thích ngao du sơn thủy, còn có mục đích khác là tìm danh y ở Giang Nam chữa trị căn bệnh vô sinh của Trưởng công chúa Khang Nghi, và thời tiết dễ chịu ở Giang Nam cũng rất thích hợp cho A Uyển tĩnh dưỡng. Lúc trưởng công chúa Khang Nghi sinh A Uyển vì khó sinh mà thân thể đã bị tổn thương, cho dù thái y trong cung hay là đại phu trong dân gian đều nói không có biện pháp chữa trị, trong chuyến đi này chỉ có bệnh tình của A Uyển là có chút thu hoạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play