Trưởng công chúa Khang Nghi dịu dàng cười nói: “Chúng con đã thỉnh giáo mấy vị đại phu nổi tiếng ở Giang Nam, đã lấy được mấy toa thuốc tốt để cho A Uyển điều dưỡng thân thể, hiệu quả cũng tốt. Hai năm qua A Uyển nha đầu nhìn cũng đã có tinh thần hơn, không cần cả ngày đều phải nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nữa, thỉnh thoảng còn có thể ra ngoài hoạt động một chút.”

Nghe nói như thế, lão thái gia cùng lão phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng an tâm rất nhiều.

Hoài Ân Bá phủ ở kinh thành cũng không phải là gia đình quyền quý lớn, môn đệ khắp nơi cũng không có ai thực sự hiển hách, nếu không phải Trưởng công chúa Khang Nghi được gả đến, thì một gia tộc liên tục hai đời
đều không có con cháu có tiền đồ, ở trước mặt hoàng đế cũng không có ấn tượng gì, thì chỉ sợ Bá phủ sẽ từ từ suy tàn, chỉ còn dư lại một cái danh hiệu vô dụng.

Mà lúc này trong phủ không chỉ có một cô con dâu là công chúa, sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi sinh một nữ nhi thân thể yếu đuối còn được vị hoàng đế đích thân sắc phong làm quận chúa. Đối với người trong Hoài Ân Bá phủ mà nói, đó cũng coi như là một vinh dự vô hạn, mặc dù cũng có một số lời nói ra nói vào thể hiện sự đố kỵ nhưng lão thái gia và lão phu nhân vẫn hết sức coi trọng.

Cho nên, lão thái gia cùng lão phu nhân là những người thật lòng mong mỏi đứa cháu gái A Uyển này có thân thể khỏe mạnh nhất.

Lúc hai vị lão nhân gia lần lượt hỏi thăm một số việc lúc bọn họ ở Giang Nam, thì thấy A Uyển có chút mệt mỏi dựa vào trong ngực Trưởng công chúa Khang Nghi, vì vậy lão phu nhân lo lắng thân thể yếu đuối của đứa cháu gái không chịu được nên cũng không dám giữ họ ở lại lâu, vội nói: “Các con đã đi cả một quãng đường tàu xe dài rồi, nói chuyện lâu như vậy chắc cũng đã mệt mỏi, các con mau về viện của mình nghỉ ngơi trước đi, đợi nghỉ ngơi tốt rồi thì ngày mai hãy đến trò chuyện với ta.”

Lão thái gia sờ hàm râu nói: “Nghe lời mẫu thân của các con đi, A Uyển nha đầu thân thể không tốt, cũng đừng làm cho nó mệt mỏi quá.” Liếc nhìn mấy đứa nhi tử, con dâu khác đang đứng trong phòng, bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói: “Tất nhiên rồi, chỉ sợ đến lúc đó mẫu thân lại than con dâu nói nhiều.”

Lão phu nhân thấy bà nói như vậy khuôn mặt liền thể hiện sự hài lòng, người chung quanh cũng phụ họa theo cười cười, không cần biết những lời đó là thật lòng hay giả dối, cả phòng liền trở lên náo nhiệt, nhưng thật ra không khí gia đình vui vẻ hòa thuận như vậy không biết có mấy phần là thật.

La Diệp mấy năm rồi không thấy mặt phụ mẫu, tuy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn thấy tinh thần nữ nhi không tốt lắm, mà trong phòng tụ tập nhiều người, lại đốt địa long, không khí bức bí không chịu nổi, sợ nàng phải chịu khổ, nên cũng không do dự nữa.

Sau khi nói thêm mấy câu, La Diệp liền dùng áo choàng bao lấy nữ nhi thật chặt rồi ôm vào lòng, dẫn theo thê tử cùng rời khỏi viện của phụ mẫu, Đại phu nhân Lâm thị vội vàng đứng dậy đi theo.

“Biết gia đình muội trở về, mẫu thân đã sớm cho hạ nhân quét dọn thật tốt viện của các muội, chăn nệm vật dụng cá nhân đều đã được đổi mới, nếu còn thiếu gì, công chúa chỉ cần sai người tới nói với ta một tiếng.” Đại phu nhân
cười nói, bà là con dâu trưởng trong phủ, hiện bà đang quản gia.

Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói: “Đại tẩu là người cẩn thận, tất nhiên ta tin tưởng đại tẩu.”

Sau khi Đại phu nhân nghe xong, cười một tiếng không nói nhiều nữa.

Sau khi đưa bọn họ đến cửa viện, Đại phu nhân gọi bà tử nha hoàn trong viện ra dặn dò mấy câu, liền thức thời cáo từ rời đi.

Khi Đại phu nhân mới vừa trở lại viện của mình, còn chưa kịp ngồi xuống uống một ngụm trà, liền nghe được người hầu báo lại, La Quân trượng phu của bà đã trở về, liền vội vội vàng vàng đứng dậy đi ra chào đón.

La Quân vào cửa, thấy thê tử đang tươi cười đi ra đón, liền hỏi: “Nghe nói Tam đệ cùng công chúa đã trở về phủ, bọn họ đã đi gặp phụ thân, mẫu thân chưa?” La Quân là một quân nhân nên tính tình rất nghiêm khắc luôn giữ quy củ, mặc dù biết Tam đệ muội là một vị công chúa cao quý nhưng ông luôn hy vọng bà hiếu thuận với phụ mẫu của mình, việc này trong mấy năm nay, Trưởng công chúa Khang Nghi đã lắm rất tốt.

Đại phu nhân vừa thay quần áo cho ông vừa đáp: “Mới vừa về đã đến vấn an, sau đó mọi người thấy Uyển nha đầu tinh thần không tốt, phụ mẫu liền để cho bọn họ về viện nghỉ ngơi trước, nói ngày mai sau khi nghỉ ngơi phục hồi tinh thần rồi sang nói chuyện sau.” 

Chờ sau khi ông thay đồ mặc ở nhà xong, Đại phu nhân bưng trà nóng nha hoàn vừa dâng lên đưa cho trượng phu, lại nói: “Nhìn thân thể của Uyển nha đầu so với mấy năm trước đã trưởng thành hơn rất nhiều, người cũng có tinh thần hơn, Tam đệ cùng công chúa đã có thể yên tâm.”

Sau khi La Quân nghe xong, gật đầu một cái, nhưng nghĩ tới điều gì lại thở dài nói: “Đáng tiếc.”

Đại phu nhân là một người tinh ý, thấy vẻ tiếc nuối trên mặt trượng phu, liền biết ông đang đáng tiếc cái gì.

Năm đó sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi vất vả sinh hạ A Uyển, bà vì khó sinh mà đã làm thân thể bị tổn thương, cả đời này chắc không còn cách nào thụ thai được nữa. Nếu như Trưởng công chúa Khang Nghi không thể sinh nữa, chắc cả đời này La Diệp cũng chỉ có một người nữ nhi, ngay cả con cháu để dựa dẫm trước lúc lâm chung cũng không có, đó không phải là một điều tiếc nuối hay sao.

Nhưng thân là một phò mã, rốt cuộc vẫn không thể giống được như những gia đình của người bình thường. Nếu chính thê không sinh được nhi tử trưởng thì cũng không thể cưới thê thiếp để sinh mấy nhi tử thứ xuất ôm đến để
nuôi dưỡng dưới danh chính thê làm nhi tử trưởng. Nhưng nếu công chúa làm ầm ĩ nhất quyết không chịu, ngươi cũng không thể liều mạng cưới thêm vợ bé, trừ phi hoàng thất suy thoái, đến lúc đó ngươi có thể không xem công chúa coi ra gì. Nhưng nếu như chính công chúa đại nhân đại lượng cho phép, chính tay sắp xếp như vậy là tốt nhất, lúc đấy mọi người đều sẽ vui vẻ.

Nhưng mà La Diệp và Trưởng công chúa Khang Nghi đã thành thân gần mười năm trời, phu thê tình thâm, đừng nói Trưởng công chúa Khang Nghi chưa bao giờ nhắc đến, chính La Diệp cũng không muốn cưới thêm nữ nhân nào chen vào giữa hai bọn họ, ông luôn cho đây là hành động bất trung đối với tình cảm của hai người.

La Quân và La Diệp là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, hai người chênh lệch nhau tầm sáu bảy tuổi, sống cùng nhau từ nhỏ đến lớn, tất nhiên ông biết tính cách của Tam đệ như thế nào. Tam đệ chính là một người tính tình luôn thật thà ngây thơ thuần hậu, lúc nào cũng chỉ đắm chìm trong sách vở, có suy nghĩ hoàn toàn khác những nam nhân bình thường. La Diệp hết sức coi trọng tình cảm, nếu như bản thân ông không muốn thì cho dù người ngoài nói thế nào cũng đều vô dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play