Lúc đoàn người của Thụy Vương chậm rãi rời đi, tay A Uyển vẫn nắm chặt bàn tay mềm mại của công chúa mẫu thân, nhìn đoàn xe của Thụy Vương phủ biến mất ở bến tàu, nghĩ đến cảnh Vệ Huyên bị phụ thân hắn ôm lên bờ, trong lòng khẽ bĩu môi, quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhưng giờ rốt cuộc cũng đã trở lại kinh thành, sẽ không phải ngày ngày đối mặt với tiểu chính thái suốt ngày lảm
nhảm nàng là thế tử phi của hắn thế này thế kia nữa, A Uyển lại cảm thấy không khí trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Chuyện hôm nay đoàn người của trưởng công chúa Khang Nghi trở về kinh, quản gia của phủ công chúa và Hoài Ân Bá Phủ dường như đã nhận được tin tức, tất cả đều phái người tới đón bọn họ, xe người chuyên chở hành lý đều đầy đủ hết, phái đoàn tuy không lớn như Thụy Vương phủ, nhưng cũng không thể khinh thường, có thể thấy được hai phủ rất coi trọng đối với việc trưởng công chúa hồi kinh.
La Diệp ôn hòa nói vài câu với quản sự hai phủ, Trưởng công chúa Khang Nghi liền nói với quản gia phủ trưởng công chúa: “Ta cùng phò mã đến Hoài Ân Bá phủ trước rồi mấy ngày nữa chúng ta sẽ hồi công chúa phủ, các ngươi trở về trước đi.”
Quản gia phủ công chúa trong lòng biết Trưởng công chúa Khang Nghi mặc dù có quý vị công chúa, nhưng từ trước đến giờ không bao giờ lên mặt, rất tôn trọng đối với phụ mẫu của trượng phu, tuy có phủ công chúa riêng nhưng trong một tháng sẽ có mấy ngày cùng phò mã, quận chúa đến ở Hoài Ân Bá phủ để hầu hạ trưởng bối. Trưởng công chúa Khang Nghi này mặc dù không được mấy trưởng công chúa khác ưa cho lắm, nhưng lại giành được lời khen ngợi của thiên hạ.
Ít nhất trong lòng La Diệp là thật tâm thật ý cảm thấy thê tử của mình là người nữ nhân tốt nhất thiên hạ, luôn ân ân ái ái với bà như lúc ban đầu.
Lập tức quản gia phủ công chúa đáp ứng, liền lui sang một bên để Trưởng công chúa Khang Nghi dắt quận chúa lên xe ngựa của Hoài Ân Bá phủ.
Từ bến tàu đến Hoài Ân Bá phủ mất một khoảng cách khá xa, phải đi hơn nửa canh giờ.
Đã gần ba năm bọn họ không hồi kinh, La Diệp cũng rất nhớ phụ mẫu và người nhà trong kinh. Ngồi ở trong xe ngựa, mặt mũi không kìm được nét vui mừng, ngay cả những cuốn sách thường ngày không rời tay cũng bị bỏ rơi, ông chăm chú vén rèm xe nhìn ra bên ngoài xem xét.
A Uyển thấy vậy cũng cùng phò mã phụ thân cụng đầu ở cửa xe nhìn ra ngoài.
Trưởng công chúa Khang Nghi thấy hai cha con bọn họ có cùng một dáng vẻ trẻ con như thế, mím môi cố nhịn cười, cũng không lên tiếng nói gì. Loại cử chỉ phóng túng, thân mặt nhất này chỉ khi ở trước mặt người nhà mới có,
Trưởng công chúa Khang Nghi từ xưa nay đều không nói nhiều, cho dù việc này không hợp quy củ.
“Ai, đã mấy năm không trở về kinh, không biết phụ mẫu như thế nào, có được khỏe mạnh không?”
Trưởng công chúa Khang Nghi cười khanh khách nói: “Tháng trước thiếp mới nhận được thư từ nhà, nói mọi người đều mạnh khỏe, phu quân không cần lo lắng, rất nhanh sẽ có thể gặp được mọi người, không cần quá nóng lòng.”
La Diệp cũng phát hiện mình hơi vội vàng nên hơi thẹn mà cười nói: “Tuy là như vậy, nhưng ta đã rời nhà đi khá lâu, cảm thấy thật bất hiếu với phụ mẫu, thật may là còn có đại ca cùng mấy vị huynh đệ ở nhà thay ta tận hiếu với các vị trưởng bối.” Nói xong, ông sờ đầu nữ nhi một cái, lại nói: “Chuyến này xuôi Giang Nam, có thể nói không phải không thu hoạch được gì, từ một số danh y ở Giang
Nam chúng ta đã lấy được mấy phương pháp, từ từ giúp A Uyển điều trị, rất nhanh thân thể của A Uyển sẽ tốt hơn.”
Nụ cười trên mặt Trưởng công chúa Khang Nghi càng sâu, gật đầu đồng ý.
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đi qua phố xá sầm uất, qua một khắc đồng hồ đã đến trước cửa Hoài Ân Bá phủ.
Thị vệ giữ cửa thấy quản sự trong phủ từ trong xe xuống không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là vị Tam Lão gia La Diệp cùng thê tử Trưởng công chúa Khang Nghi rời nhà ba năm đã trở về phủ, lập tức mở cửa, cung nghênh các vị chủ tử về nhà.
Lúc này đã gần đến giờ Dậu, sắc trời càng phát âm u, xe đã đi tới trước cửa, La Diệp đỡ Trưởng công chúa Khang Nghi xuống xe, lại ôm nữ nhi đang được bọc trong lớp áo choàng dày cùng nhau xuống xe, xoay người liền thấy ở sau cửa các vị chủ nhân của Bá Ân Phu đang đứng chờ họ.
“Công chúa, Tam đệ, đi đường cực khổ rồi.” Hoài Ân Bá phủ Đại phu nhân Lâm thị cười đến làm lễ ra mắt cùng bọn họ.
Trưởng công chúa Khang Nghi dắt A Uyển đứng ở đằng sau thấy họ hành lễ, cười nhìn trượng phu đang hàn huyên cùng các huynh đệ. Bởi vì bọn họ trở về thời gian còn sớm, cho nên đại ca La Quân của La Diệp lúc này vẫn chưa trở về phủ, nhưng lúc này ở cửa có rất nhiều người vai vế ngang bằng và vãn bối ra đón tiếp họ, có thể thấy được Hoài Ân Bá phủ con cháu rất hưng vượng.
Nhưng cũng chỉ là con cháu hưng vượng, so sánh những gia đình thế gia khác, Hoài Ân Bá phủ cũng đã hơi xuống dốc, con cháu có tiền đồ cũng không nhiều.
A Uyển khéo léo đứng cạnh người của công chúa mẫu thân, chờ mấy vị người lớn đứng ở cửa hàn huyên xong, liền được phò mã phụ thân ôm lấy, bị mọi người thúc giục vào phủ, đi về hướng Tùng Hạc đường nơi ở của Hoài Ân Bá Phủ lão phu nhân.
Đại phu nhân thấy La Diệp ôm cục bông A Uyển được bao bọc kỹ càng đến gió cũng thổi không lọt, trên mặt lộ vẻ quan tâm, vừa đi vừa dò hỏi: “Thân thể của A Uyển có khỏe hơn chút nào không?”
Trưởng công chúa Khang Nghi nở một nụ cười với bà nói: “So với trước lúc xuống Giang Nam thì khá hơn một chút, nhưng vẫn là phải cẩn thận chăm sóc.”
Giống như thời tiếp vào cuối mùa thu như bây giờ đang chuyển lạnh, từ ngoài cửa đến Tùng Hạc đường của lão phu nhân phải đi một đoạn đường dài, nếu như để cho thân thể nhỏ bé của A Uyển tự đi đến nhất định sẽ khiến nàng mệt mỏi, La Diệp cũng không nỡ, cho nên mới ôm nàng. Nhưng trong suy nghĩ từ trước đến nay của người ở Ân Bá phủ, đều cảm thấy thân thể của A Uyển vẫn yếu đuối giống như lúc mới sinh ra, vẫn là cái thân thể lúc nào cũng có thể chết yểu, trong bụng lại tăng thêm mấy phần đồng tình.
Tuy được hoàng đế đích thân phong hàm quận chúa thì đã sao, số mạng của nàng vẫn không tốt!