Khi về đến kinh thành đã là cuối tháng chín, kinh thành đã là chuyển sang tiết trời hiu quanh cuối mùa thu, chỉ mấy ngày nữa là sẽ đến đầu mùa đông.
Bầu trời là một mảnh màu sắc âm u, đột nhiên một trận gió thu hiu quạnh thổi qua làm cho chiếc cờ trên thuyền phất phới bay. Vô số thuyền bè đang đậu ở bến tàu, một khoảng rộng lớn rộn ràng nhốn nháo cũng không bị thời tiết lúc này ảnh hưởng, ngược lại mang một không khí bận rộn.
Đoàn người của Thụy Vương phủ hồi kinh, chỉ cần nhìn thấy ký hiệu của Thụy Vương phủ khắc trên thuyền, thì cho dù là thuyền của quan, thuyền khách hay thương thuyền không thuyền nào dám cản đường, tất cả đều nhường đường để thuyền của Thụy Vương phủ có thể thuận lợi cập bến.
Vệ Huyên đứng ở đầu thuyền, không để ý đến cơn gió rét từ mặt sông thổi đến làm cho gò má mềm mại phát đau, hai mắt chỉ chăm chú ngắm nhìn hoàng thành phía xa xa, giờ khắc này, đặt mình ở thời điểm này hắn chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy kiếp, trong lòng phức tạp khó tả.
Hoàng thành nguy nga, bất chấp sự mài mòn của năm tháng vẫn sừng sững đứng đó, mặc kệ thế sự xoay vần, việc đời thay đổi, nó vẫn không thay đổi.
Nhưng hắn đã thay đổi.
Hắn không còn là đứa trẻ ngây thơ đơn thuần bị chiều sinh hư, cũng không còn là người bị tất cả mọi người gạt mà cái gì cũng không biết, cũng không phải đứa trẻ bị người ta sắp xếp làm con cờ dò đường, lần này hắn từ địa ngục trở về, lần nữa trở lại cái nơi mà hắn sinh ra và lớn lên, lần này hắn sẽ thay đổi từng số mạng.
Hắn đã từng suy nghĩ, tại sao hắn lại rơi vào kết cục như vậy, rốt cuộc là từ lúc nào đã bắt đầu hình thành thế cục như thế? Vào thời điểm hắn không hay biết, tất cả đã thay đổi, thật ra cho đến cùng thì cái chết cũng đã trở nên không còn chút ý nghĩa nào.
Nếu đây là trời phật đã đồng ý để cho hắn một cơ hội để làm lại, tại sao hắn không khuấy động bão táp nổi lên ở hoàng thành một lần, rồi chờ đợi mọi việc xảy ra như thế nào?
Khi hắn hắn lộ ra một khuôn mặt quỷ dị không hề phù hợp với tuổi tác, An ma ma cầm một cái áo choàng tới, cẩn thận khoác lên bả vai hắn, ôn nhu dụ dỗ nói: “Tiểu chủ tử của ta, thời tiết bây giờ lạnh giá, gió ở trên mũi thuyền lại lớn, ngài vẫn nên theo ma ma vào khoang thuyền cho ấm.”
Vệ Huyên không để ý tới bà, thu hồi tầm mắt, nhìn về con thuyền phía sau của phủ trưởng công chúa, hỏi: “Chỗ trưởng công chúa đã sắp xếp thỏa đáng chưa?”
Mấy ngày nay, An ma ma đã biết thế tử rất coi trọng Thọ An quận chúa, nên vội vàng đem những việc mình biết nói ra: “Chủ tử hãy yên tâm, phủ công chúa đã phái quản sự thông báo cho Hoài Ân Bá phủ, chắc sẽ không làm chậm trễ.”
Vệ Huyên thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt đáp một tiếng, nhưng vẫn không trở về khoang thuyền ấm áp.
Trên người hắn khoác một chiếc áp choàng da cáo màu xanh ngọc, bên cạnh viền da hồ ly màu đen, bởi vì trên sông gió to thổi đến làm khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hơi hồng, con ngươi đen như mực, càng tô điểm thêm cho khuôn mặt xinh đẹp. Từ xa nhìn lại dường như thấy không phải là một đứa bé trai mà trông như một đứa bé gái xinh đẹp dễ thương ăn mặc như con trai, trên mặt hắn không hề có nụ cười, trong cặp mắt đen nhánh kia chỉ có sự sắc bén, nhìn chằm chằm về phương hướng hoàng thành, vẻ mặt khó lường.
Lộ Bình cùng An ma ma đứng ở một bên hầu hạ không thấy hắn lên tiếng, nên đều không dám nói nhiều nữa.
Trong khoảng thời gian này, những người hầu hạ Vệ Huyền đều biết, vị thế tử này đã thay đổi, tính cách của hắn đã trở nên không đoán được vui buồn, so với tính cách lúc trước chỉ cần không thuận mắt ai liền nổi khùng đả thương người đó càng làm cho người khác sợ hãi hơn, người hầu hạ hắn cũng trở nên thận trọng hơn mấy phần, không hề dám bởi vì hắn còn nhỏ tuổi mà khinh thường hầu hạ tùy ý qua loa.
Rất nhanh thuyền đã cập bờ, lái thuyền vội vàng đem ván cầu nối với trên bờ, quản sự của Thụy Vương phủ nhận được tin tức từ sớm đã dẫn người đến để đón tiếp chủ tử hồi kinh, chuẩn bị đầy đủ kiệu cho các chủ tử ngồi, ngựa và xe kéo để chở hành lý.
Lúc này, Thụy Vương dẫn Thụy Vương phi từ trong khoang thuyền đi ra, thấy nhi tử đang đứng ở đầu thuyền hóng gió, phản ứng đầu tiên của Thụy Vương là cau mày, sau đó sải bước đi tới bế hắn lên.
Vệ Huyên không ngờ tới phụ thân sẽ làm như vậy, do người còn bé nên sức lực cũng yếu, tất nhiên không thể so được với một đại nam nhân trưởng thành. Lúc thân thể bay lên giữa không trung mặt hắn hơi đỏ ửng, đưa tay ra vỗ ông một cái, buồn bực nói: “Phụ vương mau buông con xuống, con sẽ tự đi!” Hắn vừa nói xong nhìn về thuyền lớn phía sau, vừa khéo lại thấy Trưởng công chúa Khang Nghi đang dắt A Uyển từ trong khoang thuyền đi ra, xuất hiện ở mũi thuyền.
Vệ Huyên: “...”
A Uyển nhất định là không nhìn thấy loại chuyện không ra dáng nam tử hán này của hắn!
Thụy Vương không hề cảm thấy được dáng vẻ không được tự nhiên của nhi tử, ông chỉ là sợ đứa con trai này lại nổi lên tính tình quậy phá, một khắc cũng không yên lòng được. Hiện nay thời tiết và nước sông đều lạnh, gió trên mặt sông lại lớn, để phòng hờ hắn xảy ra chuyện gì, bản thân ông vẫn nên ôm hắn là tốt nhất. Sợ hắn lại giống như lúc đầu xuôi Giang Nam vậy, do là lần đầu tiên được ngồi loại thuyền lớn như vậy, hắn ham mới mẻ, ở trên đầu thuyền chạy tới chạy lui khắp nơi, thiếu chút nữa là ngã xuống sống, làm cho mọi người sợ thót tim.
Không để ý đến lời của con trai, Thụy Vương ôm hắn, lớn tiếng nói với người trên thuyền bên cạnh: “Khang Nghi, Tử Sách, Bổn vương đi trước, sau này khi các ngươi sắp xếp ổn thỏa rồi, Vương phi sẽ đưa thiếp mời các ngươi đến vương phủ uống trà.”
Trưởng công chúa Khang Nghi lấy tay gỡ mấy sợi tóc bị gió sông thổi rối, từ phía xa thi lễ với Thụy Vương một cái, La Diệp cũng lớn tiếng đáp lại mấy câu.
Dứt lời, Thụy Vương liền ôm nhi tử không an phận cùng Vương phi lên bờ.
Vệ Huyên không có cách nào, chỉ đành uốn người nằm ở trong lòng của phụ thân, từ đầu vai của ông nhìn con thuyền phía xa xa của Trưởng công chúa Khang Nghi, người trên thuyền cũng đã lắp xong ván cầu, Trưởng công chúa Khang Nghi đang dắt A Uyển cùng nhau lên bờ.
Đến lên xe ngựa, hắn liền nằm ở cửa sổ của xe ngựa tìm hình bóng trong lòng, cho đến khi xe ngựa chậm rãi rời đi, ánh mắt của hắn đặt ở trên người A Uyển, dường như sợ bản thân chỉ cần nháy mắt, người kia ngay lập tức sẽ biến mất vậy. Hắn vẫn chăm chú nhìn cho đến tận khi không còn thấy được nữa.