Thụy Vương thấy vậy bật cười, nói với La Diệp cùng Trưởng công chúa Khang Nghi: “Các ngươi nhìn đi, mặc dù Huyên Nhi còn nhỏ tuổi nhưng đã biết đau lòng cho người khác, sau này nhất định nó sẽ đối xử rất tốt đối với Thọ An, hai người cảm thấy thế nào?”
“Việc này...” Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn không cách nào quyết định được, quan niệm hạnh phúc của bà hoàn toàn đối lập với quan niệm của người khác, mà việc này lại liên quan đến hạnh phúc cả đời của nữ nhi, bà muốn tìm cho nữ nhi một người phu quân toàn tâm toàn ý với nàng, chứ không phải một người chỉ có phú quý.
Vốn bà luôn nghĩ trước khi con gái đến tuổi cập kê, bà còn có rất nhiều thời gian để từ từ lựa chọn người thích hợp nhất với A Uyển, nhưng hiện nay lại xuất hiện một Vệ Huyên đã làm rối loạn hết tất cả kế hoạch của bà. Hắn là Thụy Vương thế tử lại được Thái hậu và hoàng đế trong cung sủng ái, cho dù hắn có địa vị vô cùng tôn quý, tiền đồ vô hạn, nhưng vẫn không phải là người thích hợp với A Uyển.
Hạnh phúc cả đời của người nữ nhân, không phải là tìm được một người tôn quý nhất thế gian, mà chỉ mong tìm được một người tâm đầu ý hợp với mình mà thôi.
La Diệp lại không hiểu băn khoăn của thê tử, ông thấy hai đứa bé đi đến, trên mặt cũng liền lộ ra nụ cười vui vẻ, ngoắc ngoắc hai người nói: “A Uyển, thế tử, các con mau đến đây.”
Sau khi Vệ Huyên cột chắc dây áo choàng cho A Uyển, lại vuốt phẳng vạt áo cho nàng, liền nắm tay nàng kéo đi về phía cửa lớn.
Chờ hai đứa bé hành lễ xong, Vệ Huyên liền lon ta lon ton chạy đến trước mặt La Diệp, ngẩng khuôn mặt ngây thơ đang cười tươi rói nói, “Dượng, người gả biểu tỷ cho Huyên Nhi làm thế tử phi được không? Huyên Nhi thật sự rất thích biểu tỷ, con sẽ ở bên biểu tỷ suốt đời suốt kiếp.”
Suốt đời suốt kiếp dài biết bao nhưng một đứa bé lại có thể dễ dàng hứa hẹn như thế, làm cho mọi người cảm giác quái dị mà không nói ra được.
Ít nhất A Uyển cảm thấy rất quái, không nhịn được dùng một ánh mắt như nhìn thấy quái vật để nhìn Vệ Huyên, có lúc nàng cảm thấy Vệ Huyên hoàn toàn không giống một đứa bé.
Nhưng những người khác lại không có loại cảm giác quái dị này như A Uyển. Cổ nhân rất chú trọng lời hứa của quân tử, mặc dù chỉ là lời hứa miệng, nhưng vẫn bị ràng buộc bởi luân lý, ít có người sẽ thất tín bội nghĩa, lúc đó sẽ bị toàn bộ xã hội phỉ nhổ, liên quan đến danh tiếng cả đời của một người. Cho nên lúc Vệ Huyên nói những lời này, không chỉ riêng trong lòng La Diệp cảm thấy hài lòng, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng nhìn hắn với một ánh mắt khác.
Lúc này, Thụy Vương cầm lên một cái hộp gấm khảm vàng ngọc ông vừa mang đến, ông dùng một động tác vô cùng nhẹ nhàng hoàn toàn khác với tính cách thường ngày của ông để mở chiếc hộp ra, từ bên trong hộp lấy ra một khối ngọc bội, màu sắc ngọc bội buộc vào Anh Lạc* kia trông đã có chút phai màu, chắc là đã bị để trong hộp rất lâu.
“Miếng ngọc bội này là do mẫu phi thân sinh của Huyên Nhi để lại, bảo là muốn đưa cho con dâu tương lai của Huyên Nhi làm lễ ra mắt.” Thụy Vương nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội, trong mắt lộ ra hoài niệm, vẫn nhớ mãi không quên vị đích phi đã qua đời.
Thụy Vương và đích phi Trịnh thị là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tất nhiên là phải có tình cảm sâu đậm với nhau, kể cả sau khi vị đích phi này qua đời, cho tới bây giờ ông vẫn luôn nhớ mãi không quên, ông cầm di vật của vị đích phi này tới, có thể thấy được chân thành của ông trong việc này.
Khang Nghi không kiềm được quay đầu nhìn nữ nhi, trong lòng bà đang giằng co, không có cách nào hạ quyết định.
Lúc trước La Diệp đã nghe được lời hứa của Vệ Huyên, hiện giờ lại thấy Thụy Vương lấy ra tín vật của vị Thụy Vương đích phi quá cố, ông đã cảm thấy mối hôn sự này có thể thành. Nếu như A Uyển thật sự trở thành Thụy Vương thế tử phi có thân phận tôn quý này thì cho dù sau này thân thể của nàng có yếu đuối chút cũng sẽ không bị người khác khi dễ. Nhưng cho dù đã rất vừa ý mối hôn sự này nhưng ông cũng không trả lời mà để cho thê tử toàn quyền quyết định.
Thụy Vương thấy Trưởng công chúa Khang Nghi không lên tiếng chân mày liền nhíu lại, những vẫn cố kiềm chế tính khí, ngoắc ngoắc A Uyển đang đứng cạnh mẫu thân đến. Chờ sau khi A Uyển chần chờ đến trước mặt ông, ông đem miếng ngọc bội kia thả vào bàn tay nhỏ bé mũm mĩm toàn thịt của đứa cháu gái ngoại này, cười nói: “Thọ An, tới nhà cữu cữu làm con dâu cữu cữu được không?”
Trong lòng A Uyển giật mình thon thót, không thể tiếp tục duy trì vẻ mặt bình tĩnh được nữa, nàng cảm thấy miếng ngọc bội trong tay nặng tới ngàn cân.
Nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Thụy Vương, tướng mạo của ông so với phụ thân nàng La Diệp cũng không được coi là tuấn tú nhưng lại hết sức oai hùng. Khí chất toàn thân tỏa ra lại càng cao quý, một đôi mắt lấp lánh hữu thần lại càng làm tăng mấy phần khí chất ngay thẳng, mười phần quyết đoán, làm cho người khác không dám nhìn vào mắt ông quá lâu.
Đây là vị Vương gia được đương kim hoàng đế sủng ái và tín nhiệm nhất, nghe nói năm đó ông ở trong cuộc sóng gió đoạt hoàng quyền đã xuất ra không ít sức lực, vô cùng dũng mãnh, mà tính tính của ông cũng hơi nóng nảy, chỉ cần không hợp ý thì ông dám sẽ không thèm để ý đến sắc mặt của người khác. Kể từ sau khi Văn Đức đế lên ngôi ông luôn xuôi chèo mát mái, mặc dù có vài gợn sóng nhỏ nhưng cũng là do đứa con trai duy nhất này gây họa làm cho người làm phụ thân như ông phải đi phía sau để dọn dẹp.
Người có quyền cao chức trọng như vậy, sợ rằng sẽ không chấp nhận lời cự tuyệt, cho dù người cự tuyệt kia là người có quan hệ máu mủ cùng với ông. Phần lớn tình thân trong hoàng gia đều lạnh lẽo, từ quan hệ của ông với
Trưởng công chúa Khang Nghi là có thể nhìn ra, một người là Vương gia được sủng ái, một người trong mắt thế nhân là hình ảnh một trưởng công chúa không được coi trọng vừa nhìn đã biết.
Trong lòng A Uyển run lên, nàng hiểu đây chỉ là Thụy Vương đang thử dò xét, nếu Trưởng công chúa Khang Nghi không biết phân biệt tốt xấu, thì ông đang đưa cho họ thêm một cơ hội, để cho A Uyển tự lựa chọn.
Nếu là A Uyển đồng ý, như vậy thì tất cả mọi người đều vui vẻ, nếu như A Uyển cự tuyệt, mặc dù bây giờ Thụy Vương sẽ không nói gì, nhưng mà ai đoán được tương lai sau này sẽ như thế nào? Lấy uy tín của ông ở trước mặt hoàng đế, chỉ cần nói bâng quơ vài câu không tốt về một công chúa không được sủng ái đã xuất giá thì cho dù họ chịu thiệt thòi cũng không biết kêu ai.
A Uyển biết vị mẫu thân công chúa của nàng cũng không phải một nhân vật đơn giản, nhưng cho dù có tâm cơ thủ đoạn nhiều hơn nữa khi đối mặt với hoàng quyền chí cao vô thượng, một người phụ nữ yếu đuối như bà có thể làm thế nào được?
A Uyển cúi đầu, bàn tay nhỏ bé siết chặt khối ngọc bội kia, không dám nhìn ánh mắt của ông nữa.