“Khang Nghi, Tử Sách, Bổn vương hôm nay tới là muốn định thân cho Huyên Nhi và Thọ An, đợi sau khi Thọ An làm lễ cập kê, sẽ để cho hai đứa nó thành thân.”
Nghe được câu này không chỉ riêng A Uyển thiếu chút nữa ngã quỵ, phu thê trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong cũng vô cùng kinh hãi, khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thụy Vương đã nói những lời hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, bởi vì Vệ Huyên gần đây thường xuyên quấn lấy A Uyển, cho nên lúc trước phu thê hai người cũng đã thảo luận qua chuyện này, nhưng mọi người đều cho rằng đây là chuyện không thể. Nhưng mới qua mấy ngày, Thụy Vương lại tự mình đến cửa đặt vấn đề, thay con trai hỏi cưới A Uyển nhà bọn họ, mọi người cho dù thế nào cũng cảm thấy có cái gì không đúng.
Trưởng công chúa Khang Nghi lấy lại bình tĩnh đầu tiên, cười nói: “Tại sao đột nhiên Thất hoàng huynh lại có chủ ý này? Mặc dù muội muội cũng rất thích đứa nhỏ Huyên Nhi này, nhưng đáng tiếc A Uyển phúc mỏng...”
Bà chưa nói dứt lời, Thụy Vương giơ tay lên cắt ngang lời bà, ông cười vang nói: “Khang Nghi, muội nói lời này là không đúng rồi, nào có ai nói nữ nhi của mình phúc mỏng như muội bao giờ? Huynh thấy Thọ An rất tốt, hiền lành thuần khiết, là một đứa bé ngoan, rất xứng đôi với Huyên Nhi.”
Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Thụy Vương phi nghe nói như thế không nhịn được khóe miệng giật giật. Trưởng công chúa Khang Nghi biết những lời kia rõ ràng chỉ là những lời khiêm tốn, bà vẫn có ý cự tuyệt, nhưng hết lần này đến lần khác Thụy Vương đều không cho bà có cơ hội nói hết câu cự tuyệt, bà chỉ cần mở lời đã bị ông cắt ngang. Hành động này của Thụy Vương càng tỏ rõ ý tứ của ông, rõ ràng là không muốn nghe câu cự tuyệt.
La Diệp lại hoàn toàn không nghe được ý tứ trong những lời nói sắc bén của hai huynh muội, chỉ kinh ngạc nói: “Thất hoàng huynh tại sao đột nhiên huynh lại nói như vậy? Thứ cho Tử Sách nói thẳng, sợ rằng hai đứa nó không thích hợp.”
Nghe được La Diệp trực tiếp nói ra như vậy, Thụy Vương phi vẫn đang an tĩnh ngồi làm nền cũng không nhịn được mà liếc nhìn ông một cái, thầm nghĩ quả nhiên như thiên hạ nói, vị phò mã này là một người không biết nhìn sắc mặt người khác, không biết công việc vặt, cả người đều lộ ra tính cách ngây thơ.
Nhưng cũng nhờ thế mà tài năng của Trưởng công chúa Khang Nghi mới được bộc lộ.
Thụy Vương hôm nay là tới để hứa hôn cho con trai, tất nhiên sẽ không thèm để ý tới sự nghi vấn thẳng thắn của ông, lập tức cười nói: “Sao Tử Sách lại nói như vậy? Tại sao lại không thích hợp? Ngược lại bổn vương lại cảm thấy hai đứa nó rất thích hợp, trong khoảng thời gian này Bổn vương đã quan sát kỹ, ta thấy Huyên Nhi và Thọ An tình đầu ý hợp, tình cảm của hai đứa nhỏ đều rất vô tư. Huyên Nhi ầm ĩ muốn để Thọ An trở thành thế tử phi của nó, Bổn vương cũng cảm thấy Thọ An cũng rất thích hợp nên chiều theo nó.”
A Uyển nghe vậy mặt đầy hắc tuyến, không nhịn được quay đầu nhìn về phía tiểu chính thái bên cạnh. Khi nhìn kỹ hắn thì nàng không khỏi sửng sốt một chút, tiểu chính thái này môi hồng răng trắng, trời sinh đã có vẻ mặt rất đẹp, một đôi mắt hắc bạch phân minh, tròng trắng mắt như ngọc, con ngươi thì đen như mực, trong mắt như có ánh sáng sáng ngời, nhìn như trong suốt tĩnh mịch, nhưng cũng sâu thăm thẳm.
Phát hiện ánh mắt của nàng, đứa bé trai liền nở một nụ tươi rói với nàng.
Không phải là một nụ cười giả dối cố tỏ vẻ dễ thương để lấy lòng người khác, mà là một nụ cười không hề có tạp niệm.
Vẻ dễ thương này của hắn làm nàng không khỏi rùng mình một cái, sau đó tiểu chính thái đang nắm chặt tay nàng lại càng được voi đòi tiên ôm lấy bả vai của nàng, quan tâm hỏi: “A Uyển lạnh sao? Có phải là do gió quá lớn không?” Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên nói với Thanh Yên, “Đưa áo choàng cho ta.”
Thanh Yên vội vàng đem áo choàng cầm trong tay đưa cho hắn, vốn là còn có chút lo lắng hắn không biết chăm sóc cho A Uyển, sợ động tác của hắn vụng về. Nhưng làm mọi người bất ngờ là, hắn đưa áo choàng lên khoác lên bả vai của đứa bé gái, sau đó hai tay thành thục cột chặt dây áo choàng cho nàng, khẽ mỉm cười với nàng.
Thấy một màn như vậy, không chỉ có A Uyển bị hắn làm cho ngây ngốc, mà những người lớn ở trong phòng vừa phát hiện hai người đến cũng bị làm cho ngây ngốc.
Nếu là thấy cảnh này của những cặp đôi khác, mọi người sẽ thấy bình thường, thậm chí còn cảm thấy có chút lãng mạn. Nhưng bây giờ nhân vật chính lại là một bé trai và một bé gái mới sáu tuổi khoác áo choàng cho nhau, hai đứa đều có dáng vẻ như chiếc bánh bao mũm mĩm mềm mại, thấy thế nào cũng kỳ quái, làm cho những người lớn ở trong phòng có cảm giác dở khóc dở cười.