Đời này nàng mới được sáu tuổi, nàng vẫn cho là thân thể nàng yếu đuối như vậy, đoán chừng sẽ giống như lo lắng của mẫu thân công chúa, sau này hôn sự của nàng sẽ rất khó khăn, vị hôn phu của nàng tuyệt đối sẽ không thể tuyển chọn từ những công tử thế gia có cùng địa vị với nhà nàng. Kỳ thật nàng cũng không muốn thành thân, nếu như tình trạng sức khỏe của nàng kéo dài cả đời cũng không có gì. Nàng có tước vị có tiền tài, chỉ cần an an ổn ổn sống qua ngày cũng không có ai dám bắt nạt nàng, một mình nàng cứ tiêu dao sống qua ngày có phải hạnh phúc biết bao nhiêu?

Nhưng bây giờ, tất cả dự định ý tưởng của nàng đã bị phá hủy, nàng bây giờ không chỉ không cần lo lắng hôn sự, mà còn có một vị thế tử của vương phủ quyền quý, hiển hách nhất muốn lấy nàng làm thế tử phi.

Nếu Vệ Huyên không phải là biểu đệ có quan hệ máu mủ với nàng thì tốt biết bao nhiêu, như vậy sẽ không làm khó nàng như vậy. Nàng chỉ cần gật đầu đồng ý mà như thế còn có thể tiện thể lấy hôn sự của bản thân đổi lấy địa vị cho mẫu thân công chúa, như vậy càng làm cho nàng vừa lòng, việc tốt như vậy chắc chắn nàng sẽ không cự tuyệt.

Nhưng mà bây giờ, nàng lại bị hoàng quyền gây khó dễ, phải làm sao bây giờ? Đồng ý để mọi người vui vẻ, hay không đồng ý để rồi ngồi chờ Thụy Vương đến thu thập đi, cho dù ông không hẹp hòi mà đi so đo với bọn họ, nhưng bị cự tuyệt như vậy làm mất mặt mũi, trong lòng ông cũng sẽ khó chịu?

Thế giới này tuy tốt, nhưng vẫn có điểm này không tốt, bởi vì chỉ có quyền lực mới có tự do, không có quyền lực thì đến nhân quyền cũng không có. Cũng bởi vì A Uyển thấy rõ điểm này, cho nên nàng mới cố gắng nhẫn nhịn Vệ Huyên khắp nơi, nàng có thể không so đo việc con Gấu con này mới gặp mặt đã hại nàng ngã xuống đất, nàng cũng có thể nhẫn nhịn mọi việc để chiều hắn để hắn vui vẻ, coi như là lấy cảm tình ở chỗ Thụy Vương đi.

Cho nên, nàng hiểu lúc này bản thân nàng phải lựa chọn thế nào.

Nàng đã suy nghĩ rất nhiều việc, nhưng tất cả chỉ trong thoáng qua, A Uyển chỉ trầm mặc mấy giây, khuôn mặt liền lộ ra một nụ cười rụt rè đối với Thụy Vương, dùng một giọng nói mềm mại của một tiểu la ly nói: “Thất cữu cữu, miếng ngọc bội này thật đẹp, người tặng cho A Uyển sao?”

Lúc này chân mày đang nhíu chặt của Thụy Vương mới nới lỏng, cười ra tiếng: “Đúng vậy, Thọ An có thích không?”

Nàng nhỏ giọng nói: “Thích, bởi vì nó rất đẹp.” Đây là di vật của đích phi quá cố của Thụy Vương, cho dù nó không đẹp nàng cũng phải nói nó đẹp.

Sắc mặt của Trưởng công chúa Khang Nghi thoáng thay đổi, sau đó lại trở về khuôn mặt bình thường luôn nở nụ cười mềm mại như nước, sẵng giọng cười nói: “Con đó, đứa nhỏ này thật là không biết sợ mà, thấy vật xinh đẹp liền thích, còn không mau cám ơn cữu cữu của con?”

Lúc này, Thụy Vương phi từ nãy đến giờ một mực không lên tiếng cũng cười trả lời: “Thọ An của chúng ta là một tiểu cô nương xinh đẹp, thích những vật xinh đẹp thì có làm sao? Ta cũng có một bộ trang sức được thợ kim hoàn trong cung chế tạo, ngày khác ta sẽ tặng cho Thọ An, để cho Thọ An có thể ăn mặc thật xinh đẹp.”

“Vậy thì phải cảm ơn thất hoàng tẩu.”

Nói qua nói lại mấy câu, mọi người lại bắt đầu nói nói đùa đùa vui vẻ, không khí lại trở lên hài hòa. Trừ La Diệp trên mặt có chút quái dị, tất cả mọi người đều thấy chuyện này nhưng chỉ cười không nói.

Trong lòng Vệ Huyên mừng như điên, không nhịn được lại nắm chặt tay của A Uyển, thấy nàng tránh thoát khỏi tay của hắn, bản thân chỉ cúi đầu chơi khối ngọc bội trong tay không thèm để ý tới hắn, cũng không tức giận, chỉ sung sướng nở nụ cười, chỉ xoay quanh nàng.

Thụy Vương uống một chung trà, liếc nhìn hành động của hai đứa bé bên cạnh liền nói với Trưởng công chúa Khang Nghi: “Muội nhìn hai đứa nó xem, còn nhỏ tuổi nhưng tình cảm đã tốt như vậy. Huyên Nhi chưa bao giờ thân thiết với một tiểu cô nương nào như vậy đâu.”

Trưởng công chúa Khang Nghi miễn cưỡng cố cười nói: “Thất hoàng huynh, có chuyện muội muội nhất định phải nói rõ, không phải là do muội không thích Huyên Nhi, nhưng huynh cũng biết A Uyển là một đứa trẻ bị sinh non, trời sinh nó đã có sức khỏe yếu, muội muội chỉ sợ Huyên Nhi bị ủy khuất...”

Thụy Vương khoát tay một cái, phớt lờ nói: “Không phải còn có đại phu sao, Thọ An còn nhỏ, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận, sau này khi Thọ An lớn một chút, sức khỏe sẽ không khác những cô nương bình thường khác, muội không cần lo lắng.”

Thụy Vương phi nhìn trượng phu một cái, bà hiểu ý tứ trong lời nói của ông, chỉ cần Vệ Huyên thích, sau khi cưới vào cửa làm thế tử phi cho dù thân thể yếu chút không thể nối dõi tông đường cũng không sao, nạp thêm mấy vị sườn phi cũng được. Đến lúc đó khi sườn phi sinh nhi tử liền ôm đến dưới danh Thọ An quận chúa nuôi dưỡng làm con trai trưởng, hoàn toàn không cần lo lắng loại chuyện như vậy.

Nghĩ tới đây, Thụy Vương phi nhìn vẻ mặt của tiểu cô nương trầm tĩnh trong phòng, trong bụng khe khẽ thở dài. Suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân quả nhiên là khác biệt, tam thê tứ thiếp bất quá chỉ là ý tưởng nam nhân áp đặt cho nữ nhân mà thôi, không có bất kỳ người nữ nhân nào lại muốn chia sẻ trượng phu của mình với một người nữ nhân khác. Bà đưa mắt nhìn Trưởng công chúa Khang Nghi, quả nhiên cũng thấy được từ trên khuôn mặt bà cũng có một tia không cam lòng khó có thể thấy được.

Nhưng cho dù không cam lòng cũng không thể làm gì.

Chỉ có La Diệp cũng không suy nghĩ nhiều, thấy nữ nhi nhận tín vật của Thụy Vương, ông hiểu là nữ nhi đã đồng ý chuyện này, Thụy Vương cũng đã cắt đứt mọi cự tuyệt của bọn họ, bất đắc dĩ chỉ có thể đem một miếng ngọc bội trưởng bối trong nhà ban cho ông để giao cho Thụy Vương làm tín vật.

Trao đổi tín vật với nhau xong, coi như thành lập hôn ước bằng miệng, coi như hai nhà đã có ràng buộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play