Hai ngày sau, bọn họ đến Thanh Châu.
Từ sớm đã có người đến bến tàu Thanh Châu thu xếp ổn thỏa trước mọi việc, chỉ đợi chủ nhân đến là có thể lên thuyền khởi hành.
Quản gia đã thuê một thuyền chở khách rất lớn, trên thuyền A Uyển có một gian phòng riêng, là một khoang diện tích không nhỏ. Hơn nữa nhìn bài trí trong khoang, nếu không phải nhìn thấy ngoài cửa sổ là mặt sông, thì mặc dù lúc này đang ở một căn phòng ở trên thuyền nhưng nàng chắc đã tưởng lầm đây là một căn phòng ở dưới đất bình thường. Khoang thuyền được bố trí thành căn phòng ngủ, trong lòng có chút lẫn lộn, nàng thấy cảm thấy ở đây có khác gì phòng ở khách điếm đâu.
A Uyển thích cảm giác này, tốt hơn nhiều so với lúc ngồi xe ngựa, hơn nữa thuyền bọn họ ngồi chính là chiếc thuyền tốt nhất, nếu không gặp phải bão táp, chiếc thuyền di chuyển hết sức vững vàng, không cảm giác được một chút lay động nào, điều này càng làm cho A Uyển thích.
Đường từ thành Thanh Châu đến kinh thành, nếu bình thường đi đường thủy cần chừng hai mươi ngày, đối với công cụ giao thông thời cổ đại mà nói đây đã là rất nhanh.
Sau khi lên thuyền, A Uyển mất một ngày mới thích ứng được, tinh thần cũng khôi phục. Phu thê trưởng công chúa Khang Nghi thấy vậy cũng yên tâm rất nhiều, bọn họ sợ nhất đó là A Uyển không chịu được việc phải đi đường dài mệt mỏi mà ngã bệnh, cho nên trên đường đi đã tốn rất nhiều thời gian, nếu có thể đi chậm được họ liền cố hết sức đi chậm.
Ngày hôm đó, A Uyển đang uống nước lê pha đường phèn mà Thanh Yên bưng đến, Vệ Huyên lại chạy đến.
Lúc Vệ Huyên đi vào, hắn thấy A Uyển đang uống canh thì chau mày lại nói: “Làm sao vậy? Ngươi lại ho khan?”
Sau khi Thanh Yên cùng Thanh Chi thỉnh an hắn xong, nghe được những lời này của hắn, không khỏi có chút buồn bực, tại sao giọng điệu của hắn dường như rất quen thuộc việc này, dường như là chỉ cần liếc mắt qua là có thể suy đoán ra tình hình sức khỏe của A Uyển, so với những thiếp thân nha hoàn các nàng còn lợi hại hơn, làm cho các nàng cảm thấy vị thế tử này đang cướp chén cơm của các nàng.
Bây giờ đối với thân thể của A Uyển mà nói, chỉ cần hơi có gió nhẹ cỏ lay là sẽ bị vài bệnh nhẹ, những việc như này mọi người đã thành thói quen, cho nên mọi người cũng sẽ không quá hốt hoảng, chỉ cần dùng vài loại thức ăn có tác dụng chữa bệnh là hết, trừ những người hầu thân cận người ngoài đều không biết việc này, cho nên những câu Vệ Huyên vừa nói thật sự là ý vị sâu xa.
Hôm qua hiếm khi ánh nắng chiều rực rỡ, thuyền vừa vặn đi tới một khúc sông rộng lớn, cảnh chiều buông mình xuống dòng sông, làm cho A Uyển không khỏi nhớ tới câu “Trên sông, đôi ngỗng soi mình trong bóng nước. Mây trắng cùng sông chỉ một màu”.Thực đúng cảnh hợp tình, quả thực làm cho A Uyển, một tiểu thư khuê các chân chính chưa từng bước ra khỏi cửa để thấy cảnh đẹp thế này lần nào nhìn đến ngây người.
Cũng bởi vì A Uyển nhìn cảnh mặt sông dưới nắng chiều đến ngây ngẩn, nên bị gió ở hai bên thổi vào người, đến tối liền hơi có chút ho khan. Trưởng công chúa Khang Nghi đã sai người làm cho nàng một chút nước lê pha đường phèn để trị ho, cũng có thể làm canh ngọt để uống. Trẻ con không phải đều thích uống những thứ ngọt ngào sao, A Uyển cũng rất bất đắc dĩ đối với việc cha mẹ xem nàng như đứa trẻ mà dụ dỗ, nhưng trên thực tế, nàng bây giờ đúng là một đứa trẻ, cho nên chỉ có thể chấp nhận.
Nghe được lời của hắn, A Uyển lại không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng, nói với hắn: “Ta hơi ho khan một chút, hay là biểu đệ đừng đến đây, tránh cho việc ta sẽ lây bệnh cho ngươi.” Trẻ con thể chất yếu, huống chi lúc trước Vệ Huyên còn bị ốm một trận nặng, mặc dù bây giờ hắn tung tăng đến, nhưng A Uyển vẫn lo sẽ lây bệnh cho vị thế tử gia tôn quý này.
“Không sao, ta không yếu ớt như vậy.” Vệ Huyên đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, cách giường thấp nhìn nàng.
Tư thế ngồi của A Uyển rất đoan chính văn tĩnh, không hề giống bộ dáng của những đứa trẻ bình thường hay huyên náo quậy phá, mà giống bộ dáng thâm trầm của bà cụ non, không hề có sức sống của một đứa trẻ nên có. Cha mẹ nàng đều nghĩ rằng là do thân thể nàng không tốt cần phải thường xuyên tĩnh dưỡng mới như vậy, nên khó tránh khỏi sẽ đau lòng.
Kiếp trước lúc Vệ Huyên nhận ra tình cảm của mình thì đã quá muộn, hắn đã không biết quý trọng nàng, rốt cuộc đến lúc hiểu ra tình cảm của mình thì A Uyển đã bị người khác cướp mất rồi.
Vệ Huyên đưa mắt nhìn gương mặt mịn màng trắng trẻo của nàng, mặt mày thanh tú, hai gò má mũm mĩm mập mạp toàn thịt như trẻ sơ sinh, dáng vẻ đáng yêu khi còn bé này của nàng khi trưởng thành cũng hoàn toàn không thay đổi. Nhưng dù sao cũng dáng vẻ của một người thiếu nữ và một đứa bé gái cũng hoàn toàn khác nhau, phong thái khi là thiếu nữ của A Uyển hết sức nghiêm túc lễ độ, nhưng dáng vẻ bây giờ của nàng lại như một cái bánh bao nhỏ, lúc đầu Vệ Huyên cảm thấy không quen, cho nên cho dù muốn có hành động gì với nàng cũng không có cách nào ra tay được.
Ừ, nhưng gặm khuôn mặt nàng một cái thì vẫn có thể.
Chờ A Uyển uống xong nửa chén nước lê pha đường phèn, đang cầm khăn tay lau khóe miệng, đột nhiên thấy tiểu chính thái đang ngồi bên kia bàn lao tới gặm mặt nàng một cái theo thói quen.
Thật sự là dùng răng gặm, giống như là một chú cá nhiệt đới nhỏ thân mật nhẹ nhàng gặm, cũng không có cảm giác đau, có cảm giác hơn so với những nụ hôn má bình thường, làm cho nàng mỗi lần được hôn đều nổi hết da gà, làm nàng có cảm giác mình như con mồi đang bị dã thú nhìn chăm chú.
Tiểu chính thái này rốt cuộc nghĩ nàng thành cái gì mà mỗi lần gặp nàng đều phải gặm má nàng một cái.
Mặt A Uyển đầy hắc tuyến, hơi nghiêng người ra sau, dùng một ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, nàng không thích con Gấu nhỏ này có thái độ lưu manh như vậy, khuôn mặt của một cô gái không phải muốn gặm là có thể gặm -- những lời nàng nhắc nhở hắn mỗi khi hắn có hành động này hắn lúc nào cũng tỏ vẻ nghe lời, nhưng lần sau gặp hắn vẫn tiếp tục gặm nàng?
“A Uyển làm thế tử phi của ta được không?” Vệ Huyên nhìn nàng bằng một khuôn mặt tươi cười đáng yêu, khuôn mặt hắn tựa như thiên sứ, hai cánh tay theo thói quen lại cầm tay nàng đung đưa.
Tiểu chính thái này dường như bị mắc bệnh cuồng đụng chạm da thịt vậy, A Uyển cảm thấy mình nghĩ như vậy rất dung tục, nhưng lại không thể tự chủ được mà nghĩ đến những suy nghĩ này.
“Không được, chúng ta là biểu tỷ đệ.” A Uyển cự tuyệt, hai người có huyết thống gần, nếu lấy nhau con cháu đời sau sẽ không tốt, mà nàng sẽ có cảm giác loạn luân.
Vệ Huyên nghi ngờ nhìn nàng, hắn vẫn luôn cho rằng đây chỉ là một cái cớ khi trưởng thành A Uyển tùy tiện tìm để cự tuyệt hắn mà thôi, tại sao A Uyển còn nhỏ như vậy cũng biết dùng nó để cự tuyệt hắn như vậy? Trong mắt hắn có chút khó hiểu, rõ ràng người trước mặt hắn chỉ có dáng vẻ của một đứa bé gái, nhưng nàng lại có khí chất vô cùng lãnh đạm, giống hệt bộ dáng lúc nàng trưởng thành.
“Biểu tỷ đệ thì làm sao? Mẫu Phi thân sinh ra ta và phụ vương cũng là biểu tỷ đệ đó.”