“Biểu đệ không thích bị như vậy, sau này ta sẽ không véo má đệ nữa.”
“Không phải.”
Thấy hắn cúi đầu làm nàng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nên mặc dù A Uyển cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có ý nghĩ muốn đổi xe ngựa khác.
Vệ Huyên cúi đầu, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, hắn nhớ kể từ sau khi nàng mười bốn tuổi, bởi vì chuyện kia nên nàng không thích gặp hắn nữa, đã rất nhiều năm hắn không được gần gũi nàng như vậy. Rõ ràng trước kia thỉnh thoảng nàng cũng rất thích véo nhẹ má của hắn, vui vẻ cười nói khuôn mặt của hắn rất đẹp, đúng là một yêu nghiệt trời sinh, thật sự làm cho người khác hâm mộ, sau này không biết hắn sẽ làm mê hoặc biết bao nhiêu cô nương nhà người ta.
Nhưng người hắn muốn mê hoặc nhất lại không bị hắn mê hoặc.
Xe ngựa ngự ban quả nhiên là rất thoải mái, chấn động vô cùng nhỏ, hơn nữa những vật dụng bên trong xe đều vô cùng quý giá, A Uyển không hề cảm thấy sóc nảy làm buồn nôn, ngồi trên xe ngựa không lâu nàng đã cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.
Thanh Yên thấy nàng muốn ngủ, liền vội vàng lấy ra tấm thảm nhỏ đắp lên người nàng, động tác vô cùng nhẹ nhàng sợ đánh thức nàng.
Vệ Huyên thấy vậy liền nói Thanh Yên: “Bản thế tử cũng cảm thấy mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi với biểu tỷ một lúc.” Nói xong, hắn cũng chui vào thảm nhỏ cẩn thận nằm xuống bên cạnh A Uyển.
Trên người A Uyển có mùi thuốc nhàn nhạt, điều này làm cho hắn rất kích động, đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay một lúc mới giúp hắn đè nén xuống ý nghĩ. Quay người sang để ngắm nhìn dáng vẻ A Uyển lúc ngủ, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng nằm ngay cạnh hắn, chỉ mới nghĩ một chút mà tâm tình hắn đã bắt đầu kịch liệt xúc động. Hiện giờ hắn đã có đủ thời gian để được ở bên cạnh nhìn nàng lớn lên, có thể thay đổi những quyết định của nàng, chiếm đoạt nàng không để người nào có cơ hội cướp nàng khỏi tay hắn một lần nữa.
Nghĩ đến những sự việc xảy ra ở kiếp trước, vẻ mặt của hắn lại trở lên vặn vẹo, hắn khép mắt lại để che lấp tất cả những suy nghĩ đang cuồn cuộn trong mắt.
*****
Đến chạng vạng tối, đoàn xe dừng lại ở một trạm dịch không được khang trang lắm.
Trước khi đi ngủ, Vệ Huyên chạy đến phòng phu thê Thụy Vương đang nghỉ ngơi.
“Phụ vương, người quyết định như thế nào?” Vệ Huyên trực tiếp trèo lên người Thụy Vương hỏi.
Thụy Vương cảm thấy rất nhức đầu, đành bất đắc dĩ nói: “Ta chưa suy nghĩ xong hôn nhân đại sự, làm sao có thể để con tùy ý quyết định như thế?”
Vệ Huyên lại nói: “Con chỉ thích A Uyển, ngoại trừ nàng con quyết sẽ không lấy ai khác!”
“Con còn nhỏ, làm sao có thể hiểu thế nào là thích? Nếu sau này con gặp một cô nương tốt hơn, đến lúc đó lại hối hận không kịp!” Thụy Vương hù dọa hắn.
Cho dù các nàng có tốt như thế nào thì đó cũng không phải người kia, không hề liên quan gì đến hắn? Hơn nữa ở trong lòng hắn, A Uyển đã là tốt nhất thiên hạ!
Thụy Vương phi ngồi ở một bên nhìn đứa con riêng đang quấn lấy trượng phu của bà cũng không lên tiếng. Gần đây chuyện như này đều diễn ra hàng ngày, chỉ cần Vệ Huyên rảnh rỗi thì sẽ đến quấn lấy Thụy Vương đòi cưới Thọ An quận chúa làm thế tử phi. Chuyện này có chút trẻ con, nhưng Thụy Vương phi cảm thấy với tính cách rất hay mềm lòng của Thụy Vương, không bao lâu nữa chắc chắn ông sẽ chiều theo ý muốn của Vệ Huyên.
Con khóc mẹ mới cho bú, Vệ Huyên rất am hiểu đạo lý này.
Thụy Vương bị hắn làm phiền không chịu được, hắn cứ ầm ĩ làm cho ông nhức đầu, cuối cùng chỉ có thể đuổi hắn trở về phòng, sau đó nói với Thụy Vương phi: “Nàng nên để ý đến nó một chút, đây là chuyện có thể tùy tiện quyết định sao? Nếu đã quyết định thì coi như là chuyện cả đời, hơn nữa nó còn là thế tử, sau này Thụy Vương phủ phải nhờ vào nó chống đỡ, tại sao có thể tùy ý quyết định vị trí thế tử phi của nó như vậy?”
Thụy Vương phi chỉ chăm chú hầu hạ ông thay quần áo mà im lặng không lên tiếng. Thụy Vương cũng đã quen thấy bà chỉ im lặng mà không nói ra suy nghĩ của bản thân, vừa hiểu vừa bực bà, một lúc sau mới nói: “Nhớ để ý một chút.” Ông nói với Lý Hoàn là hy vọng trước khi quyết định, nhi tử có thể sẽ thay đổi ý muốn, dù sao một đứa trẻ cũng không có tính kiên nhẫn, hắn rất ít khi có thể làm một chuyện gì trong thời gian dài.
Thụy Vương phi nhìn ông một cái, rốt cuộc nói: “Nếu Huyên Nhi đã kiên trì như vậy, sao Vương gia không thuận theo ý của nó?”
“Cái gì?” Thụy Vương nhìn về phía bà, ánh mắt có chút thâm trầm.
Thụy Vương phi lại nhớ tới ánh mắt kia của Vệ Huyên lúc ở trạm dịch Hạc Châu, bà mím môi, quyết định giúp một ân tình cho hắn.