A Uyển cứng họng, không biết giải thích về bộ máy di truyền như thế nào để cho hắn hiểu, nàng cảm thấy có chút nhức đầu, gần đây tiểu chính thái này chỉ cần có cơ hội là lại nói những lời như vậy, cho dù cự tuyệt hắn cũng không thèm để ý mà lại nói tiếp, thật sự làm cho người khác muốn đánh cho hắn một trận nên thân mà không được, đối mặt với tiểu chính thái cố chấp luôn muốn lấy nàng làm thê tử này thật sự làm cho người ta nóng nảy mà.

Hắn chỉ là một tiểu chính thái mới có sáu tuổi a! Vẫn còn là một đứa bé đang đi nhà trẻ lại muốn cưới nàng, đây là một việc tuyệt đối không logic mà!

Trên thực tế, Vệ Huyên càng nóng nảy hơn nàng, rốt cuộc tại sao biểu tỷ đệ lại không được lấy nhau? Rõ ràng đó là việc tốt nhất trên thế gian này, nếu có nhân duyên này hai nhà sẽ thân càng thêm thân, không biết bao nhiêu biểu ca biểu muội các loại đã nên duyên vợ chồng, tình cảm càng trở lên khăng khít hơn, tại sao trong mắt A Uyển lại không được?

“Ta không quan tâm, ta chỉ muốn ngươi làm thế tử phi của ta!” Vệ Huyên chưa nói xong đã nhào tới.

A Uyển một lần nữa lại cảm thấy bản thân sức khỏe yếu thật sự rất bi kịch, ngay cả một tiểu chính thái nhỏ hơn mình cũng không tránh thoát được, thật sự là quá đau khổ.

“Thanh Yên, cứu mạng!”

Sau khi hầu hạ A Uyển uống nước lê đường phèn xong bọn họ liền cầm châm tuyến ngồi ở ngoài cửa khoang thêu, Thanh Yên, Thanh Chi nghe thấy tiếng động, thò đầu vào nhìn một cái, phát hiện hai đứa trẻ đang quấn quýt lấy nhau trên tháp, hai người chần chừ không biết có nên đi đến không.

Đến khi đến gần, liền thấy Thụy Vương thế tử đang dùng tay ôm chặt lấy tiểu Quận chúa nhà các nàng, dùng một thái độ hùng hùng hùng hổ hổ ôm chặt A Uyển. Hắn dùng một lực đủ để không làm cho nàng khó chịu nhưng lại không để cho nàng có thể thoát ra, hai người đối với hành động này của hắn đã thành thói quen, thái độ hết sức bình tĩnh, cho dù nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của tiểu thế tử quét tới, hai người vẫn tiếp tục bình tĩnh.

“Thế tử, quận chúa, hai người có khát không? Có muốn uống nước mật không?” Thanh Yên hỏi.

“Không cần.”

Vừa đúng lúc trưởng công chúa Khang Nghi tiến vào, thấy hai đứa trẻ đang dùng một bộ dáng quỷ dị ôm nhau, khóe miệng không nhịn được mà nhẹ co rút, nhưng bà vẫn cố gắng để cho giọng nói của mình vẫn dịu dàng như cũ, “A Uyển, Huyên Nhi, các con đang chơi cái gì vậy?”

Mẹ ruột của con à, người nhìn thế nào mà lại có thể nghĩ bọn con đang chơi?

A Uyển còn chưa kịp mở miệng ca thán, đứa bé trai đang nhốt chặt nàng trong vòng tay đang vui vẻ làm nũng, “Khang Nghi cô cô, con đang chơi cùng biểu tỷ~” Nói xong, hắn liền buông lỏng tay, A Uyển vừa kịp lúc thoát khỏi ngực của hắn, ngồi xuống bên cạnh.

“Mẫu thân.”

A Uyển định mở miệng nói, nhưng không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ lại nói nàng bị một tiểu chính thái khống chế không thoát nổi? Hàng cảm thấy rất mất thể diện mà, quay đầu liền thấy vẻ mặt tiểu chính thái kia đang cười đến híp mắt, A Uyển cản thấy thật buồn bực.

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không nghĩ nhiều, thấy vậy cũng chỉ coi như là hai đứa bé đang chơi thì bà đến, vuốt trán của nữ nhi một cái, lại hỏi han tình hình sức khỏe của nàng một chút, khi biết được nàng bị ho khan không nặng, nên cũng an tâm hơn nhiều.

Lúc này, Vệ Huyên lại tiến đến lấy lòng, “Khang Nghi cô cô, tay biểu tỷ luôn lạnh, mà bây giờ thời tiết cũng trở lạnh, cứ để như vậy không tốt lắm, cho nên hôm nay con mang tới cho biểu tỷ một miếng ngọc bội để cho nàng dưỡng thân thể.” Nói xong, hắn cầm từ trong lòng ngực ra một miếng ngọc bội được mài dũa rất tinh xảo.

Miếng ngọc bội này mặc dù nhìn tinh xảo, nhưng cũng không được coi là tinh xảo nhất, mà cái đáng giá chính là do chất liệu của nó.

Trưởng công chúa Khang Nghi nghe được những câu này của hắn rất kinh ngạc, nhìn miếng ngọc bội được mài rũa từ khối ôn ngọc này, trong lòng hiểu ra. Đây chắc là cống phẩm ở trong cung, chắc là Thái hậu hoặc hoàng đế cũng không thiếu lần ban thưởng ôn ngọc cho hắn. Nhưng nhìn chất liệu của miếng ngọc bộ này trơn bóng nhẵn nhụi phát ra ánh ôn nhuận, cầm ở trong tay liền thấy hơi ấm, cầm lâu dường như cảm thấy máu huyết được tuần hoàn tốt hơn, miếng ngọc bội này chắc chắn được mài rũa từ một khối ôn ngọc thượng đẳng mà thành, có thể nói là bảo vật vô giá.

“Cái này quá quý giá...” Trưởng công chúa Khang Nghi mặc dù cũng muốn tìm cho nữ nhi những vật như thế này để cho nàng đeo dưỡng thân thể, nhưng đây là vật muốn tìm mà cũng không tìm được.

“Đây là con tặng cho biểu tỷ, không phải là tặng cô cô.” Vệ Huyên giảo hoạt nói, “Nếu con đã đưa cho biểu tỷ thì chính là của biểu tỷ, nếu biểu tỷ không nhận, như vậy con sẽ vứt nó đi.” Bộ dáng như một đại gia coi tiền như rác.

Trưởng công chúa Khang Nghi dở khóc dở cười, làm sao có thể tùy tiện bỏ một bảo vật như vậy, hơn nữa đây còn là một bảo vật vô giá, đúng thật là tính khí của trẻ con.

Cuối cùng, khối ngọc bội này vẫn là được treo trên cổ của A Uyển, để vào trong giữa lớp áo lót và lớp trung y, dán sát vào làn da của nàng.

Vệ Huyên ánh mắt lóe lên, đây là vật hắn tặng cho A Uyển, là thứ dán sát vào làn da nàng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play