Một tiểu cô nương khéo léo hiểu chuyện như vậy làm Thụy Vương hết sức vừa lòng, liền đưa tay vỗ đầu nàng tán thưởng.

Sau khi dùng cơm trưa xong bọn họ lại liền tiếp tục lên đường.

Lần này A Uyển bị Thanh Yên ôm lên xe ngựa của Vệ Huyên ngồi, phu thê Thụy Vương ngồi xe ngựa của riêng bọn họ, nhìn xe ngựa kia cũng không phải là loại xe ngựa bình thường, rất có khí chất.

Mới vừa lên xe ngựa, A Uyển còn chưa kịp quan sát xe ngựa ngự ban có gì đặc biệt, đã bị tiểu chính thái lao tới đẩy ngã, may mà dưới người là một vật hết sức mềm mại, cả người nàng chìm xuống, bị xô ngã nhưng không có cảm giác đau đớn, thân thể sau khi ngã xuống còn nảy lên một cái.

Đang lúc nàng cảm thấy kỳ lạ không biết trong xe có vật gì, trên mặt đã cảm thấy một cảm giác ươn ướt âm ấm, xoay mặt nhìn đã thấy tiểu chính thái kia lại nằm ở trên người nàng gặm mặt của nàng.

A Uyển đưa tay đẩy hắn ra, nhíu mày nói: “Biểu đệ không được như vậy, nếu không ta sẽ xuống xe.”

Vệ Huyên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang của nàng thì híp mắt cười nói một câu được, liền kéo nàng ngồi dậy sau đó lải nhải hỏi nàng có đói bụng không, có muốn ăn gì không, có khó chịu không, làm cho Thanh Yên đang hầu hạ ở phía sau không nhịn được bật cười, thầm nghĩ Thụy Vương thế tử này hoàn toàn không giống người tiểu ác ma bá đạo như trong tin đồn, ngược lại hắn đối xử với quận chúa nhà nàng rất tốt, giống như cách đối xử của một người con trai khi thích một người con gái.

Lại thêm một người bị Vệ Huyên lừa gạt mà có ấn tượng khác về hắn.

Đối với Vệ Huyên mà nói, kiếp trước từ trước khi gặp được A Uyển, thanh danh của hắn đã quá xấu, khiến cho trưởng công chúa Khang Nghi chưa bao giờ cân nhắc đến việc gả A Uyển cho hắn. Bà cho rằng hắn không đáng tin, cho nên đã bỏ qua hắn mà tìm một nam nhân có thể tin tưởng để gả A Uyển, kiếp này hắn phải sửa lại ấn tượng về hắn trong lòng trưởng công chúa Khang Nghi, trước khi có thể đoạt được A Uyển, vì đạt được mục đích, hắn có thể thu lại tính xấu của mình mà biến mình trở thành một người hoàn mỹ để những người khác đều yêu thích hắn, tuy rằng một người trưởng thành giả bộ thành một đứa trẻ có chút khó khăn, nhưng đối với Vệ Huyên mà nói việc này hoàn toàn không thành vấn đề.

Để làm được việc này cần vứt bỏ hết mặt mũi, hắn đã suy nghĩ thấu đáo nên có thể làm được tất cả.

A Uyển là người không thể cự tuyệt ý tốt của người khác, qua biểu hiện mấy ngày nay của Vệ Huyên, mặc dù nàng cảm thấy hơi phiền khi hắn cứ dính chặt lấy nàng như thế, nhưng cũng chỉ là cách hành xử của đứa trẻ thôi nên nàng cũng không để bụng. Mặc dù Vệ Huyên rất dính người, nhưng có lúc lại giống như một ông cụ non rất quan tâm chăm sóc nàng, hắn còn coi đó là chuyện đương nhiên, hắn nói bởi vì thân thể nàng không tốt cho nên biểu đệ hắn phải chăm sóc tốt cho biểu tỷ là nàng, làm cho A Uyển không còn cách nào với hắn.

Rõ ràng lúc hắn bốn tuổi, lần đầu tiên gặp mặt nàng còn có dáng vẻ đầu gấu làm cho người ta chán ghét, lần thứ hai gặp nhau ở quan dịch hắn lại xô ngã nàng xuống đất làm nàng đau muốn chết, tất cả hành động đó của hắn đều thật đáng ghét, nhưng chỉ qua mấy ngày tiểu chính thái này đã xóa bỏ tất cả ấn tượng xấu của mọi người về hắn.

Lúc Vệ Huyên từ trong ngăn kéo của xe ngựa lấy ra một hộp điểm tâm, A Uyển nhìn hắn lắc đầu nói: “Cám ơn, ta mới vừa dùng thiện xong không thấy đói bụng, ngươi không cần bận tâm, đã có Thanh Yên chăm sóc ta.” Để cho một đứa bé trai nhỏ tuổi hơn chăm sóc mình, A Uyển có cảm giác khó chịu, cảm thấy mình như đang bóc lột trẻ em.

Nghe vậy Vệ Huyên liếc nhìn Thanh Yên một cái, con ngươi hơi sẫm lại, nhưng lại dùng một khuôn mặt tươi cười rất dễ thương nhìn nàng, trong giọng nói lại hơi toát ra vẻ quỷ quyệt: “Nhưng đệ muốn chăm sóc biểu tỷ mà.” Tự tay chăm sóc nàng, không khiến tay người khác, làm cho nàng dựa vào hắn không thể rời bỏ hắn.

A Uyển không nghe được giọng nói hơi vặn vẹo của hắn, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của hắn, rốt cuộc không nhịn được đưa tay nhéo một cái vào khuôn mặt mềm mại của hắn.

Ai ngờ động tác này của nàng lại làm cho Vệ Huyên ngây ngẩn cả người, khuôn mặt cứng đờ ngơ ngác nhìn nàng.

A Uyển cảm thấy có chút kỳ lạ, chẳng lẽ hắn không thích bị người khác véo má? Cũng đúng, có đứa trẻ nào lại thích vì mình dễ thương mà bị người khác véo má. A Uyển lớn như vầy rồi mà còn bị rất nhiều người véo má, mỗi lần bị thế nàng đều muốn mắng người, nhưng bởi vì đó đều là trưởng bối, nên chỉ có thể đẩy tay người đó ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play