Mấy ngày nay bệnh của Vệ Huyên còn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng hắn vẫn thường xuyên chạy đến tiểu viện của bọn họ. Trưởng công chúa Khang Nghi không có cách nào từ chối ý tốt của hắn, chỉ có thể đồng ý, nhưng bà vẫn âm thầm quan sát một chút, bà phát hiện cách Vệ Huyên đối xử với A Uyển nhà bà thật sự vô cùng đặc biệt, những hành động đó đã phá bỏ hoàn toàn những tin đồn không tốt về hắn mà bà đã nghe được.

Nhưng bởi vì cả hai đứa bé đều còn nhỏ tuổi, trưởng công chúa Khang Nghi cũng chỉ nghĩ đây là do trẻ con nhất thời ham mới lạ. Bà nghĩ trên cả quãng đường đi, Vệ Huyên không được gặp nhiều đứa trẻ có thân phận tương đương để chơi, nên khi gặp A Uyển khó tránh khỏi sẽ thân cận hơn một chút. Trừ thời điểm hắn lúc hắn bị bệnh đến mơ hồ, thì những lúc hắn tỉnh táo bộ dáng đều rất hồn nhiên dễ thương, cũng rất lễ phép hiểu chuyện, hoàn toàn không giống bộ dáng tiểu bá vương như ma quỷ như trong tin đồn.

Mặc dù lúc trước trưởng công chúa Khang Nghi có thành kiến đối với hắn đi nữa, bây giờ nhìn thấy bộ dáng hắn bám theo A Uyển khắp nơi, ác cảm với hắn cũng đã giảm đi rất nhiều.

Thấy hắn có ý tốt biết suy nghĩ cho A Uyển, trưởng công chúa Khang Nghi cười nói: “Nếu như vậy thật sự là phải đa tạ Huyên Nhi.” Sau đó cúi đầu nhìn nữ nhi ngồi cạnh bà đang mệt mỏi bưng nước uống, ôn nhu nói: “A Uyển, con có muốn ngồi xe ngựa của Huyên Nhi không? Xe ngựa kia rất thoải mái, sẽ không làm cho A Uyển khó chịu nữa.”

Mặc dù bà luôn muốn thu xếp mọi chuyện thật tốt cho nữ nhi, hận không thể bao bọc A Uyển trong một thế giới không có gì có thể làm tổn thương nàng. Nhưng trưởng công chúa Khang Nghi không muốn làm cho nàng không vui, nên mọi việc đều không tự quyết định mà luôn hỏi ý kiến của nàng trước. Mặc dù đại đa số mọi việc nữ nhi đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện mà nghe theo lời bà, trưởng công chúa Khang Nghi cũng không thay đổi thói quen này.

Hồi kinh phải đi một con đường thủy rất dài, đáng tiếc con đường thủy này cũng không phải là một đường thông suốt, xuất phát từ Hạc Châu, với tốc độ như này sẽ phải đi mất ba ngày mới đến được bến tàu ở Thanh Châu, đến lúc đó có thể đổi thuyền để hồi kinh, mặc dù ở trên thuyền không có nhiều tiện nghi, nhưng lại thoải mái hơn so với đi bằng ngựa, tốc độ cũng nhanh hơn.

A Uyển liếc nhìn Vệ Huyên, nàng cảm thấy vẫn nên ở cùng một chỗ với cha mẹ tốt hơn, đang định cự tuyệt, tiểu chính thái này đã nhào tới cầm lấy tay nàng, trưng một khuôn mặt mềm mại ngốc nghếch nói: “Biểu tỷ ngồi cùng đệ đi mà, một mình đệ ngồi trong xe rất buồn chán nha~”

A Uyển: “...”

Một đứa bé như ngươi hiểu cái gì gọi là buồn chán sao?

Vệ Huyên vì có thể để A Uyển chuyển đến ngồi xe ngựa của mình để có thể đặt nàng ở dưới tầm mắt của mình, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Hắn bắt đầu trưng ra một bộ dáng tỏ vẻ dễ thương ngốc nghếch cuốn chặt lấy nàng. Một người có tính tình trầm ổn như A Uyển cũng cảm thấy nếu không đồng ý với hắn, sẽ bị hắn huyên náo đến mức đầu nổ tung.

Tại sao trên thế giới này lại có một đứa trẻ ầm ĩ như vậy chứ?

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của nữ nhi, không nhịn được che miệng cười trộm. Bà cũng biết nữ nhi bởi vì thân thể không tốt vẫn luôn thui thủi một mình trong phòng không đi ra ngoài, cũng không có bạn cùng lứa chơi cùng. Tính cách nàng trầm lắng hơn rất nhiều so với những tiểu cô nương cùng tuổi, nàng như thế này khiến cho người làm mẫu thân như bà cũng cảm thấy đau lòng. Hiện nay thấy Vệ Huyên ầm ĩ nàng như vậy, bà cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cũng có thể làm cho nữ nhi hoạt bát hơn một chút.

Lúc này La Diệp cùng phu thê Thụy Vương đi tới.

Thụy Vương thấy nhi tử dường như dính trên người tiểu cô nương nhà người ta, khóe mắt co giật, dùng sức xoa đầu nhi tử, nói với A Uyển: “Nếu Huyên Nhi đã muốn ngồi cùng với con, Thọ An nên đồng ý đi, nếu không hắn sẽ quấy nhiễu con không tha.” Mặc dù ông nói như vậy nhưng trong lời nói lại không hề có ý trách cứ con trai.

Đối với Thụy Vương mà nói, chỉ cần nhi tử không gây chuyện làm ông khó xử, Thụy Vương đã cảm thấy vạn sự suôn sẻ. Hơn nữa cũng chỉ là mấy đứa trẻ trêu đùa nhau, Thụy Vương cảm thấy chiều theo ý hắn cũng không có việc gì, ít nhất trên quãng đường hồi kinh còn lại ông hy vọng hắn sẽ không bướng bỉnh tự làm tổn thương mình.

A Uyển liếc nhìn Thụy Vương, vốn là bị Vệ Huyên dính lấy đã không còn biện pháp, lại nghe ý tứ trong lời nói của Thụy Vương, đành nói: “Vậy A Uyển đành ngồi cùng xe ngựa với biểu đệ vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play