Vệ Huyên nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Trưởng công chúa Khang Nghi, chỉ có thể mếu máo nhìn bà, đôi mắt hết sức trông mong nhìn A Uyển, đáng tiếc A Uyển hoàn toàn không nhìn hắn, nàng còn đang bận rộn hưởng thụ vòng tay ấm áp của mẫu thân.

Nhìn cả người Trưởng công chúa Khang Nghi đều lộ ra hơi thở ôn nhu như nước, Vệ Huyên biết bà mặc dù là một công chúa trông có vẻ tầm thường nhất trong tất cả các công chúa. Nhưng bà lại là người trầm ổn, một nhân vật lợi hại nhất, một người hắn không thể coi thường. Nếu bà không lợi hại bà sẽ không thể khiến cho Thái hậu đích thân đi cầu hoàng đế sắc phong cho nữ nhi duy nhất của bà phong hàm quận chúa, những nữ nhi của các công
chúa khác, trừ nữ nhi của trưởng công chúa Khang Bình, không có người nào có vinh dự như vậy.

Chỉ tiếc...

Biết được Vệ Huyên lại giống như giống như hôm qua chưa dùng bữa đã đến, Trưởng công chúa Khang Nghi liền để cho người hầu đi chuẩn bị. Mới sáng sớm vừa vừa rời giường phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi nghe nói Vệ Huyên lại đến cả hai người đều lo lắng vội vã tới đây nên cũng chưa dùng đồ ăn sáng, đúng lúc mọi người có thể cùng nhau dùng. Vệ Huyên bây giờ vẫn còn nhỏ, lại đang ở bên ngoài, nên bọn họ cũng không câu nệ tiểu tiết.

Vệ Huyên hôm nay hết sức khéo léo, trưng ra một khuôn mặt tươi cười yếu đuối làm cho mọi người không thể cự tuyệt, rất nhanh La Diệp đã bị hắn hạ gục, thấy vậy Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển khóe mắt run rẩy, bất quá hai mẹ con đều không tỏ thái độ.

Vệ Huyên cảm thấy làm một đứa trẻ quả nhiên cũng có chỗ tốt, ít nhất sẽ không bị người lớn phòng bị, trời sinh bọn họ đối với trẻ con đều có lòng vị tha, đặc biệt khi hắn thu lại tính khí nóng nảy ngang bướng, càng làm cho mọi người yêu thích, rất khó có người ghét được hắn. Hắn không thể giống như kiếp trước ngay từ lần đầu gặp mắt đã đắc tội với Trưởng công chúa Khang Nghi, làm bà cảm thấy hắn là một người không đáng tin, cho nên sau này hắn và A Uyển không đến được với nhau, làm hắn luôn sống trong đau khổ.

Hắn cụp mắt, khẽ nở nụ cười, che giấu tâm trạng vặn vẹo điên cuồng đang sôi trào trong mắt.

Khi đồ ăn sáng được đưa lên, phu thê Thụy Vương cũng đến đón người.

Sau khi Thụy Vương đi vào cửa đầu tiên là nở nụ cười, chắp tay thỉnh tội với phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, sau đó đi hung hăng lườm Vệ Huyên một cái. Vệ Huyên rất nhanh trí chạy đến sau lưng La Diệp, thò đầu dùng một vẻ mặt vô tội nhìn phụ thân mình, vạt áo La Diệp bị hắn kéo một cái, theo bản năng liền che chở hắn, nói với Thụy Vương: “Chỉ là do trẻ con không hiểu chuyện, thất hoàng huynh không nên trách tội nó.”

Đứa con trai của mình lại đến làm phiền người ta, La Diệp lại là muội phu của ông, Thụy Vương cũng không tiện lấy thủ đoạn đối phó người khác ra với ông, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Là do Huyên Nhi bị ta chiều hư nên không hiểu chuyện, mong Tử Sách thứ lỗi. Bổn vương không phải tức giận việc nó chạy đến đây quấy rầy mọi người, mà ta tức giận nó không biết quý trọng bản thân, hiện thân thể của nó còn chưa khỏe hẳn, đáng nhẽ bây giờ nó cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

Thật ra thì trong lòng Thụy Vương cũng rối rắm, không biết đứa con trai này rốt cuộc làm cách nào có thể thần không biết quỷ không hay lừa gạt được thị vệ trong viện mà đến được đây. Cuối cùng ông chỉ có thể quy về thị vệ không hoàn thành chức trách, vẫn nên để cho bọn họ tiếp tục lãnh phạt.

Đáng thương cho mấy thị vệ, bọn họ thật sự là oan uổng mà, bị chịu phạt mà cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Phu thê Thụy Vương hàn huyên với Trưởng công chúa Khang Nghi một lúc, thấy Vệ Huyên cũng đã dùng xong đồ ăn sáng nên muốn dẫn hắn đi về nghỉ ngơi.

“Không muốn, con phải ở đây chơi với biểu tỷ!” Vệ Huyên lại chạy tới ôm tay của La Diệp.

La Diệp trong nháy mắt có cảm giác Vệ Huyên như là một đứa con của ông, ông cúi đầu nhìn đứa bé trai đang trốn sau lưng ông, thấy hắn nâng lên một gương mặt ngây thơ tội nghiệp nhìn mình, ông lại mềm lòng.

“Thất hoàng huynh, hay để nó ở lại đây chơi đi, cứ chạy đi chạy lại sẽ làm nó mệt mỏi.”

“Vương gia, nếu không cứ để cho Huyên Nhi ở đây chơi một lúc, lát nữa thiếp sẽ đưa nó trở về.” Thụy Vương phi ra mặt nói, “Khó có dịp được gặp Khang Nghi muội muội, thiếp cũng muốn hàn huyên với muội muội một chút.” Nói liền thấy đứa con riêng nhìn bà với một cái ánh mắt cảm kích, chân mày Thụy Vương phi giật giật, lần đầu tiên cảm thấy bản thân giống như đã đâm trúng vào chỗ yếu của đứa con riêng này.

Nghĩ thế, Thụy Vương phi không khỏi liếc nhìn A Uyển đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trưởng công chúa Khang Nghi.

Thụy Vương tất nhiên cũng không muốn bắt ép nhi tử, chủ yếu cũng là do đứa con trai này đã bị nuôi trở thành tính tình ngang tàng, nếu bắt ép nó quá thì không biết nó sẽ ầm ĩ đến mức nào, cho nên ông luôn luôn là để mặc muốn làm gì thì làm, trong lòng lại có một suy nghĩ: “Chỉ là một đứa trẻ có thể gây ra tai họa gì? Chẳng lẽ với thân phận cao quý của bọn họ còn không xử lý được.”

Cho nên nói, Vệ Huyên bị nuôi thành một đứa trẻ có tính tình ngang tàng đầu gấu như vậy ngoại trừ là do Thái hậu, cũng là do người phụ thân như ông buông thả mà thành.

Thụy Vương ngồi lại một lúc, bàn về hành trình trở về kinh thành với phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, đến khi đã bàn bạc nhất trí sáng sớm mấy hôm nữa sẽ lên đường hồi kinh mới rời đi.

Chờ sau khi Thụy Vương rời đi, một đại nam nhân như La Diệp cũng không tiện ngồi ở đây nữa, ông liền cáo từ trở về phòng xem sách.

Vệ Huyên dĩ nhiên là không đánh mất thời cơ được ở lại, hắn lại bắt đầu nắm tay A Uyển, lấy lý do là đã hẹn cùng biểu tỷ chơi, trừ A Uyển người lớn trong phòng cũng cảm thấy chỉ là mấy đứa trẻ chơi với nhau cũng không quá để ý.

Chân mày A Uyển lại giật giật, không nhìn tiểu chính thái cứ đến gần là phải cầm tay nàng không buông, nhẫn nại nói: “Đệ có thể buông ta ra được không?” Nàng cùng đứa trẻ này tiếp xúc không nhiều, chủ yếu là do thân thể của mình không tốt, thật sự là không có tinh lực chơi cùng đứa trẻ này, nhưng tiểu chính thái này cứ dính nàng như vậy làm cho nàng cảm thấy không quen.

“Không muốn, nếu buông ra A Uyển sẽ bỏ chạy.” Vệ Huyên tiếp tục nắm chặt tay nàng, dùng bàn tay nhỏ bé của mình cầm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của nàng, cảm giác được hơi ấm từ bàn tay nàng so với bàn tay của một người đang ngã bệnh như hắn còn lạnh hơn, ánh mắt hắn xoay chuyển, lớn tiếng nói: “A Uyển tỷ bị bệnh sao? Tỷ yên tâm, chờ sau khi hồi kinh, đệ sẽ nhờ hoàng bá phụ đi tìm thần y tới chữa trị cho tỷ, A Uyển sẽ nhanh khỏe lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play