Nhìn thấy hai đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện đang ngồi ở trên giường, nữ nhi không xảy ra chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, Trưởng công chúa Khang Nghi thở phào nhẹ nhõm.
Chủ yếu là do tiếng xấu của Vệ Huyên quá lớn, cho dù gia đình bà ở Giang Nam xa xôi, trong mấy năm nay bà cũng có thể nghe được tin đồn hắn ở trong cung được sủng ái tới mức nào, bá đạo thế nào, khiến cho ngay cả các vị hoàng tử cũng phải kiêng nể hắn, quả thực là bá chủ trong kinh thành, những người chọc tới hắn đều không có kết quả tốt. Chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi mà đã bị nuôi dạy thành tính cách như vậy, có thể thấy được sau khi lớn lên cũng sẽ không thay đổi gì, chính vì cảm thấy tính tình Vệ Huyên vô cùng bá đạo, quả thực là một con Gấu nhỏ ngang ngược không để ý đến đạo lý. Trưởng công chúa Khang Nghi sợ nhất hắn không vừa ý một cái sẽ làm A Uyển bị thương.
Nhưng bây giờ, nhìn hắn an phận ngoan ngoãn ngồi bên cạnh A Uyển, mang theo một khuôn mặt dễ thương mũm mĩm mềm mại như trẻ sơ sinh nở một nụ cười ngây thơ, hoàn toàn không hề giống bộ dáng bá vương ở kinh thành trong truyền thuyết. Làm cho Trưởng công chúa Khang Nghi hoài nghi có phải bản thân đã nghe nhầm những tin đồn về hắn, hay là do hắn đã trưởng thành trở lên hiểu chuyện, cho nên dáng vẻ đã thay đổi?
Nhưng Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn nhớ dáng vẻ lúc đứa bé này bốn tuổi đã đẩy ngã A Uyển ở trong cung, việc này làm bà muốn quên mà cũng không quên được.
“Phụ thân, mẫu thân!” A Uyển thấy phu thê trưởng công chúa, liền muốn thoát khỏi tay của Vệ Huyên lao vào lòng cha mẹ tìm kiếm che chở, cách hắn xa một chút.
Vệ Huyên làm sao có thể để cho nàng rời đi, hắn dùng một lực đủ để không làm đau nàng nắm chặt nàng, dùng một giọng nói dễ thương ngọt ngào như mật nói với phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, “Khang Nghi cô cô, dượng, con đến tìm biểu tỷ chơi~”
Trưởng công chúa Khang Nghi liếc nhìn bàn tay hắn đang nắm tay của nữ nhi, khóe miệng hơi run rẩy.
La Diệp nhìn hai đứa trẻ đang ngồi cạnh nhau, ngước mắt nhìn hai đứa, lại cảm thấy rất đáng yêu, ông thấy hiện nữ nhi cũng không xảy ra vấn đề gì nên cũng không suy nghĩ nhiều, liền hỏi: “Thế tử dùng cách nào đi vào đây?”
“Thì đi vào a.” Khuôn mặt Vệ Huyên lộ vẻ vô tội.
La Diệp bật cười, đi tới sờ đầu hai đứa bé, âm thanh dịu dàng như ngọc: “Ta là hỏi, thế tử dùng cách nào vào mà thị vệ canh cửa cũng không biết? Con sang đây, Thụy Vương cùng Vương phi có biết không?” Chẳng lẽ lại giống như ngày hôm qua, bản thân tự chơi trò mất tích?
Vệ Huyên càng tỏ vẻ vô tội, “Dượng, con đến, bọn họ không phát hiện ra con sao? Phụ vương cùng mẫu phi vẫn ở trong viện bên cạnh nghỉ ngơi, sau sẽ có nô tài đi bẩm báo với họ.”
Việc này A Uyển thừa nhận tiểu chính thái này rất có khả năng trốn tránh, cho nên mới có thể thần không biết quỷ không hay lui tới đây -- nghe nói những đứa trẻ ở cổ đại đều trưởng thành sớm đều rất thông minh, nhưng mà trưởng thành sớm như thế này cũng quá đáng sợ đi?
La Diệp hỏi tới hỏi lui, cũng không hỏi được gì, lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vô cùng ngây thơ hồn nhiên của Vệ Huyên, chỉ có thể vừa bực vừa buồn cười, ông mặc dù cũng đã nghe qua vài tin đồn của Thụy Vương thế tử, nhưng trừ lần gặp hắn lúc hắn bệnh đến mơ hồ, thì hai ngày nay tiếp xúc với hắn, ông thấy hắn cũng rất lanh lợi đáng yêu, lại còn là trẻ con nên ông cũng không so đo với hắn.
A Uyển nhìn vẻ mặt của phò mã phụ thân, cũng biết bệnh cũ của ông lại tái phát! Thật là một phụ thân không đáng tin mà!
Trưởng công chúa Khang Nghi nghe cuộc nói chuyện của phò mã và Vệ Huyên, chỉ có thể âm thầm lắc đầu, tính tình của trượng phu chính là như vậy, ông chỉ say mê đọc sách, lại không phải là con trai trưởng trong nhà. Từ thuở nhỏ ông đã tỏ ra thông minh hơn người, các vị trưởng bối trong nhà thấy vậy khó tránh khỏi càng cưng chiều ông, khiến cho ông một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, không rành công việc vặt, tính tình lại hơi ngây thơ lạc quan, chưa bao giờ có ác ý với người khác.
Loại tính cách này nói tốt cũng không tốt, quả thực là không biết nên nói thế nào.
Cho nên, nhìn trượng phu trong chốc lát đã bị Vệ Huyên làm thay đổi ấn tượng xấu về hắn lúc ban đầu, Trưởng công chúa Khang Nghi chỉ có thể bất đắc dĩ trong lòng lắc đầu một cái.
“Huyên Nhi đã dùng đồ ăn sáng chưa?” Trưởng công chúa Khang Nghi đi tới, một lần nữa lại ôm nữ nhi lên.