Vệ Huyên mặc dù rất muốn cả ngày đều được dính lấy A Uyển, nhưng chỉ tiếc thân thể A Uyển không được khỏe, trong một ngày thời gian nghỉ ngơi còn nhiều hơn so với bệnh nhân như hắn, dù rất không muốn rời đi nhưng hắn vẫn buộc phải rời đi để A Uyển có thời gian nghỉ ngơi.
Ừ, chỉ cần kiên nhẫn sẽ gió êm sóng lặng!
“A Uyển, đệ về trước, ngày mai đệ sẽ trở lại thăm tỷ.” Vệ Huyên lôi kéo bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của nàng nói.
A Uyển thật sự rất nhức đầu trước dáng vẻ dính người này của hắn, nàng không biết mình lại có thể thu hút trẻ con như vậy. Bình thường do thân thể không tốt, cả ngày nàng chỉ có thể yên lặng ngồi một chỗ, cùng chơi với hắn thì có ý nghĩa gì? Như thế cũng chỉ làm liên lụy một đứa bé sáu tuổi chỉ có thể ngồi im một chỗ.
“Ừ, ngươi đi về nghỉ trước đi.” Tốt nhất không nên đến nữa!
Nghe giọng nói trẻ con mềm nhũn của nàng, rõ ràng là giọng nói của một đứa bé gái thật đáng yêu, nhưng giọng nói lại không gợn sóng giống hệt bộ dáng của một bà cụ non, trong mắt Vệ Huyên lướt qua vài tia kỳ dị, rất nhanh đã được che giấu. Hắn thật sự mong thời gian có thể trôi qua thật nhanh để bọn họ có thể mau chóng lớn lên, hắn rất mong đợi được nhìn thấy dáng vẻ khi trưởng thành của nàng, sau đó hắn có thể lấy nàng về nhà rồi giam cầm nàng để không người nào có thể nhìn thấy nàng!
Sau khi rời khỏi tiểu viện của trưởng công chúa Khang Nghi, vẻ mặt vốn hân hoan của Vệ Huyên liền trở nên bình thản, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
Thụy Vương phi cảm thấy kỳ lạ liền liếc nhìn hắn một cái, bà đột nhiên cảm thấy sau lần bệnh nặng này Vệ Huyên đã thay đổi rất nhiều. Gương mặt kia thật giống khuôn mặt của đích phi Trịnh thị của Thụy Vương, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng như thoa phấn, đôi môi không tô son mà vẫn đỏ, khiến cho khuôn mặt hắn cực kỳ xuất chúng nổi bật trong đám vương tôn quý tộc. Khuôn mặt lúc mỉm cười rất có khí chất của con cháu hoàng thất, cũng có tính lừa gạt, lúc ấy sẽ không tưởng tượng được dáng vẻ khi hắn nổi giận, tại sao lại có thể trở lên hung dữ tàn bạo, chỉ cần động vào người của hắn, nhẹ thì bị thương nặng thì mất mạng.
Chỉ là một đứa trẻ mới sáu tuổi, lại có thể tàn bạo như vậy, cho dù có địa vị Thụy Vương thế tử, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gây ra chuyện.
Thụy Vương phi không biết hai vị trong cung kia nghĩ như thế nào, nhưng ý của Thụy Vương bà có biết một hai điều, đến Vương gia cũng không thèm để ý đến, bà chỉ là một kế phi không phải mẫu thân ruột thịt của hắn cần gì phải nhúng tay vào?
“Mẫu phi cảm thấy Thọ An quận chúa như thế nào?”
Đột nhiên nghe được một giọng nói mềm mại của trẻ con, Thụy Vương phi bỗng giật mình, bà thấy Vệ Huyên đang đi ở phía trước đã dừng lại, chỉ là một đứa trẻ nho nhỏ đứng ở hành lang gấp khúc cứ đứng như vậy ngẩng đầu nhìn bà, nhưng bà đột nhiên phát hiện cặp mắt kia vốn không giống cặp mắt của một đứa trẻ nên có, một cặp mắt đen thăm thẳm làm cho người ta không nhìn thấy đáy, không hề giống cặp mắt trong trẻo thần khiết của những đứa trẻ khác.
Thụy Vương phi con ngươi khẽ động, mỉm cười nói: “Thọ An quận chúa được Hoàng thượng đích thân sắc phong làm quận chúa, đây là một ân sủng ít thấy trong tôn thất, tất nhiên là một người vô cùng tốt.”
Vệ Huyên không nhịn được nở nụ cười, trong một khắc kia, dường như ma chướng đã bị đánh tan, trong mắt hắn như tỏa ra muôn ngàn ánh sáng. Khuôn mặt rạng rỡ, tùy tiện nở một nụ cười rất đáng yêu, nhưng nụ cười kia lại không hề chạm vào đáy mắt, nhưng có điểm rất quái dị chính là khuôn mặt của hắn lại có thể duy trì vẻ mặt như thế cả ngày, làm cho Thụy Vương phi cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, trong lòng bà còn cảm thấy hơi hoảng sợ.
“Mẫu phi cảm thấy như vậy thật sao? Con cũng cảm thấy A Uyển rất tốt.”
Thụy Vương phi nhìn thấy hắn cười đến híp mắt, trong lúc nhất thời không suy đoán được ý tứ của Vệ Huyên.
“Mẫu phi phải ghi nhớ lời mình đã nói, con có việc phải tìm phụ vương, mẫu phi cứ đi về nghỉ ngơi trước.” Vệ Huyên nói một tiếng liền dẫn Lộ Bình rời đi.
Thụy Vương phi vịn tay nha hoàn, nhìn đứa con riêng đang đi vào sân sau, bước vào thư phòng làm việc tạm thời của Thụy Vương. Bà thấy An ma ma đuổi theo hắn, nhỏ giọng khuyên Vệ Huyên phải nghỉ ngơi nhiều, lại bị
đứa bé trai mạnh mẽ cự tuyệt, chủ tớ bọn họ càng lúc càng đi xa, Thụy Vương phi vẫn không nghĩ ra đứa con riêng này rốt cuộc muốn làm gì, thậm chí bà cảm giác có cái gì đó đang phát sinh biến hóa.