Rất nhiều người cũng không hiểu tại sao Vệ Huyên lại đối xử khác biệt với một đứa trẻ đen nhẻm xấu xí như thế, mọi người còn tưởng là do hắn muốn chơi đùa nên mới thế, nhưng qua sự việc ngày hôm qua đã để cho mọi người ý thức được Vệ Huyên hình như không đơn giản chỉ là muốn chơi đùa.
Vệ Huyên tiếc nhìn Lộ Bình một cái, phất phất tay ném quyển sách vỡ lòng của bản thân cho hắn để hắn tự học, cũng không thèm để ý tới vẻ mặt không hiểu của Lộ Bình.
Chỉ cần nhìn thấy Lộ Bình, hắn liền nhớ tới tin tức A Uyển qua đời của kiếp trước, làm trong lòng hắn lại đau đớn đến tột cùng.
Nếu như -- tất cả mọi việc có thể làm lại một lần nữa.
Được thôi, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười vặn vẹo.
Bây giờ, tất cả quyền chủ động đều nằm trong tay hắn, nếu như lần này hắn vẫn không thể lấy được A Uyển, vậy tất cả sẽ cùng chết!
Cho nên, đầu tiên hắn nhất định phải trước lúc vào kinh, để cho phụ vương quyết định hôn sự của hắn và A Uyển, những thứ khác sau này sẽ tính tiếp.
Vệ Huyên từ từ vạch ra những bước đầu của kế hoạch ở trong đầu, chỉ tiếc mới nghĩ được một lúc đã cảm thấy mệt mỏi. Hắn thấy ở trong thân thể của một đứa trẻ thật bất tiện, nhéo một cái vào cánh tay nhỏ bé toàn thịt của bản thân, trong lòng rất không vui. Nhưng cũng không có biện pháp nào, thuốc vừa uống đã phát huy tác dụng, hắn cũng không chống cự lại cơn buồn ngủ kéo đến nữa, để cho bản thân ngủ một giấc thật ngon, đến khi hết bệnh hắn mới có tinh thần đi tìm A Uyển.
Nghĩ đến nàng chỉ ở cách mình gần như vậy, cả người hắn hưng phấn đến máu huyết đều sôi trào, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, cảm giác được cơn đau đớn hắn mới có thể đè nén được cơn xúc động điên cuồng kia.
Nàng ở ngay gần hắn, thật sự -- thật sự là quá tốt mà!
****
Dự cảm của A Uyển đã hoàn toàn chính xác, bởi vì sáng sớm ngày thứ hai, Vệ Huyên lại đến.
Lần này Vệ Huyên quang minh chính đại đến, vừa đi vào đã xông thẳng vào phòng của nàng.
A Uyển thật sự đã sợ tới mức ngây người, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắn không cần ngủ sao? Hơn nữa những thị vệ tuần tra trong sân kia làm ăn kiểu gì không biết, lại để cho một cái tiểu chính thái dễ dàng xông vào như vậy?
Càng làm cho nàng nghẹn họng nhìn trân trối đó là, tiểu chính thái này cũng giống như hôm qua, vừa thấy mặt nàng đã lao tới, ở trên mặt nàng cắn vài cái, sau đó chép miệng, dường như đã nếm được món gì đó rất ngon vậy, làm cho nàng nổi da gà.
Nếu như là một tiểu chính thái xinh đẹp lao tới cắn nàng một cái, A Uyển cũng cảm thấy không có gì, cũng chỉ là một tiểu chính thái đáng yêu thuần khiết hôn một cái mà thôi. Nhưng mà tiểu chính thái này đáng yêu thì có đáng yêu, nhưng lại rất kỳ lạ nha, làm gì có đứa bé trai sáu tuổi nào sau khi cắn người ta gương mặt lại biểu lộ một dáng vẻ vô cùng tà ác -- tuy nói mặc dù có điểm tà ác, nhưng trên khuôn mặt tiểu chính thái vẫn có điểm đáng yêu, nhưng A Uyển vẫn có điểm không quen.
“Thế tử không được như vậy.” A Uyển nghiêm trang nói, thử giảng đạo lý cho con Gấu nhỏ nào đó: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Phốc!”
Không chỉ có Vệ Huyên bật cười, ngay cả Thanh Chi Thanh Yến và nha hoàn đứng trong phòng cũng không nhịn cười được, một tiểu cô nương sáu tuổi dáng vẻ mềm mại mũm mĩm lại có khuôn mặt nghiêm trang nói những lời như vậy có vẻ không hợp a.
Vệ Huyên cười híp mắt nhìn nàng, thấy nàng giống như bà cụ non nói đạo lý dạy dỗ hắn cũng không giận, hắn dùng một âm thanh mềm mại ngọt ngào của một đứa trẻ nói: “Biểu tỷ không thích như vậy sao? Đệ thật sự rất thích biểu tỷ cho nên đệ mới hôn biểu tỷ! Giống như hoàng tổ mẫu cùng hoàng bá mẫu thích đệ, cũng hôn đệ như vậy.”
Thích nàng nên xem nàng như trưởng bối? Không đúng, không đúng đâu, trưởng bối cái gì, tiểu chính thái này ngày hôm qua còn lớn tiếng nói muốn cưới nàng làm nương tử của hắn!
A Uyển nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, dáng vẻ này hoàn toàn không giống dáng vẻ hồn nhiên như con gấu nhỏ nàng gặp ở hoàng cung, cũng không giống dáng vẻ tiểu chính thái âm trầm của sáng hôm qua khi xông đến nói những câu đáng sợ kia -- Sau đó A Uyển cảm thấy chắc là tiểu chính thái này lại giở trò nghịch ngợm nên nói những câu quỷ dị kia để hù dọa nàng -- Lúc này hắn lại giống như những đứa trẻ bình thường.
Tuy rằng trong lòng nhất thời rối rắm không biết hiện tại hắn đáng nghĩ cái gì, A Uyển chỉ có thể nghĩ tính bướng bỉnh của trẻ con nổi lên mà thôi. Trọng sinh và xuyên qua những loại chuyện thần quái như thế dù chính mình là người tiêu biểu, nhưng A Uyển lại nghĩ ông trời sẽ không thể có nhiều việc không tuân theo quy luật tự nhiên như vậy. Bản thân là một trường hợp đặc biệt không biết đã phải cầu xin Phật tổ bao nhiêu năm mới có một cơ hội này, cho nên trong lúc này sẽ không nghĩ đến, trong cái thế giới này sẽ còn có một người được trao cơ hội sống lại như Vệ Huyên, nên với con Gấu nhỏ này hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Đang lúc ấy thì, nhận được tin tức Trưởng công chúa Khang Nghi cùng phò mã La Diệp đang đến.