Một đường trở về biệt viện đều bị phụ thân ôm, đây là một thể nghiệm hết sức xa lạ đối với Vệ Huyên.

Cho nên đến khi không còn nhìn thấy tiểu viện nàng đang ở, hắn mới hoảng hốt cảm giác được giờ phút này hắn đang bị vị phụ thân cao lớn anh tuấn ôm, bị đối xử như hồi còn bé, cảm giác này dường như rất xa lạ, lại có phần quen thuộc, ký ức lúc sáu tuổi của kiếp trước hắn không còn nhớ nhiều lắm, bởi vì đó cũng không phải là những ký ức đáng để nhớ.

Bởi vì hắn ngã bệnh, cho nên phụ vương giống như tất cả những người phụ thân trong thiên hạ khác, ông ôm hắn đi, dùng một động tác đầy yêu thương ôm hắn, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn phụ thân, vẻ mặt có chút hoảng hốt, người đàn ông này còn rất trẻ, không hề giống người phụ thân đã nhẫn tâm quyết đuổi cùng giết tận lúc trục xuất hắn.

Sau đó hắn lại lặng lẽ rũ mắt xuống, che đi những suy nghĩ hỗn loạn trong mắt.

Giờ phút này hắn mới thật sự ý thức được, ở trong cuộc chiến tranh đó hắn thực sự đã chết, sau đó không biết là do nguyên nhân gì hắn trọng sinh trở lại vào năm hắn sáu tuổi, từ một người trưởng thành biến thành bộ dáng của chính mình năm sáu tuổi, đây đúng thời gian vui nhất trong cuộc sống hỗn độn của hắn, đây là lúc mà A Uyển vẫn chưa đính hôn, là thời điểm hắn cũng chưa bị trục xuất.

Thật sự là quá tốt.

Thụy Vương đem nhi tử ôm về phòng của hắn, đầu tiên ông định cảnh cáo hắn một trận, nhưng lại thấy hắn ngoan ngoãn cúi đầu ngồi trên giường. Nghĩ đến hắn bình thường luôn ầm ĩ, bây giờ đã coi như đã rất ngoan, liền đưa tay xoa đầu của hắn, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt, rồi lại cảnh cáo nha hoàn ma ma phải hầu hạ hắn cho tốt mới rời đi. Mặc dù bây giờ bởi vì nhi tử bị ngã bệnh phải ở lại quan dịch, nhưng Thụy Vương cũng không nhàn rỗi, ông luôn có rất nhiều công việc bận rộn.

Ngược lại Thụy Vương phi ở lại trong phòng ngồi một lúc, thấy Vệ Huyên cũng không thích bà ở lại, nền miễn cưỡng dặn dò người hầu mấy câu, chờ nha hoàn bưng thuốc đã sắc lên, sau khi nhìn Vệ Huyên uống thuốc xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Vệ Huyên vẫn luôn duy trì một tư thế cúi đầu ngồi đó.

Bởi vì bộ dáng im lặng này của hắn nên An ma ma và đám người hầu khác cũng không dán quấy rầy, sợ làm tiểu chủ tử không vui. Đừng thấy hắn còn nhỏ tuổi, hắn rất nhiều chủ ý quỷ dị, ghét nhất người ngoài thuyết giáo hoặc quản thúc hắn, nếu phạm phải kết quả của người đó nhất định rất thảm, người có thể làm cho hắn nghe lời, trên đời cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy Vệ Huyên nói: “Các ngươi cũng lui ra ngoài đi.”

An ma ma vội vàng nói: “Tiểu chủ tử mới vừa uống thuốc, thân thể còn yếu, hay là người nghỉ ngơi trước.” Dứt lời, liền để cho nha hoàn vội vã múc nước đến để cho Vệ Huyên rửa mặt.

Vệ Huyên nhàn nhạt đáp ứng.

Chờ Vệ Huyên mặc quần áo ngủ một lần nữa, chăn nệm cũng đã được ủ ấm, Vệ Huyên mở miệng nói: “Được rồi, tất cả các ngươi lui xuống đi.”

Những đứa trẻ nhà phú quý cho dù là con trai, thì trước mười tuổi vẫn sẽ có người hầu ngủ dưới đất để hầu hạ lúc ngủ. Từ trước đến nay đều là An ma ma đích thân hầu hạ Vệ Huyên, không khiến người khác nhúng tay vào, tậm tâm tận lực hầu hạ hắn, cho nên đâu thể nào đồng ý để cho một đứa nhỏ như hắn một mình ở trong phòng? Đang muốn nói gì đó, lại thấy đứa trẻ đang nằm trên giường, nhìn lướt qua, tâm can An ma ma không khỏi run lên, nhìn kỹ hơn một chút bà phát hiện đó chẳng qua chỉ là một đứa bé trai, nhưng nét kiêu căng nóng nảy giữa hai lông mày trước kia dường như đã biến mất rất nhiều.

“Đi ra ngoài, để cho Lộ Bình ở lại là được.” Vệ Huyên lại nói.

An ma ma mặc dù không yên tâm, cũng chỉ có thể than thở ở trong lòng mà lui xuống, đưa Lộ Bình đã được tắm rửa sạch sẽ và mặc quần áo mới vào.

Lộ Bình là một cô nhi, được một tên ăn mày nuôi lớn đến năm năm tuổi, nhờ có duyên phận nên hắn đã được quản sự của trấn nam hầu phủ chọn mua. Người quản sự kia đã phá lệ đã cho hắn ký khế ước bán thân vào trấn nam hầu phủ làm nô bộc lo việc nặng ở ngoại viện. Khi hắn lớn hơn một chút liền được phái đến làm tùy tùng bên cạnh thiếu gia, có lẽ là do không được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, cho nên hắn có một dáng vẻ gầy nhom đen nhẻm, vào lúc này được mặc quần áo đẹp đẽ của tú nương chuyên may vá cho Vệ Huyên vẫn không che dấu được dáng vẻ của một đứa trẻ đen nhẻm xấu xí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play