“Tiểu tử thúi, tuổi còn nhỏ mà đã muốn cưới vợ? Việc hôn sự của con sẽ có cha mẹ làm chủ, không đến lượt con nói càn quấy, còn không mau buông biểu tỷ của con ra?”
Vệ Huyên bĩu môi, thay đổi thái độ bắt đầu khóc lóc ăn vạ: “Con không cần, con muốn cưới A Uyển biểu tỷ! Nếu không được thành thân với A Uyển, cả đời này con sẽ không lập gia đình, sau này để cho phụ thân không có con dâu, cũng không có cháu nội luôn!” Tên Gấu Con nào đó nói hết sức bất hiếu.
“Đó là chuyện của sau này!” Thụy Vương không để ý đến những lời đó của hắn, ông chỉ coi đó là những lời nói lung tung không hiểu chuyện, ông trực tiếp đi đến kéo hắn lên.
Vệ Huyên sợ nếu mình không buông tay sẽ làm bị thương A Uyển, ngày hôm qua bởi vì hắn bệnh đến hồ đồ thì không nói, nhưng hôm nay hắn hết sức tỉnh táo, hắn không dám dùng sức sợ làm nàng bị thương, đành phải ngoan ngoãn buông tay để phụ thân hắn kéo hắn trở lại, lưu luyến nhìn A Uyển không rời, cho đến lúc A Uyển nhân cơ hội này chạy đến núp sau lưng Trưởng công chúa Khang Nghi, mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, nhìn phụ thân mình.
“Phụ vương, con muốn A Uyển biểu tỷ làm thế tử phi của con.” Vệ Huyên tiếp tục nói to, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như bình thường.
Thụy Vương nhếch mép, bế hắn lên, dùng một lực không nhẹ không mạnh vỗ lên mông hắn, căn bản không chú ý tới đây có phải là nơi để ông đánh vào mông của đứa trẻ trong ngực để dạy dỗ không, cười mắng: “Đừng quậy phá nữa, con còn nhỏ, chuyện này để sau hãy nói!”
Thụy Vương cũng không phải là không muốn thỏa mãn yêu cầu của nhi tử để tránh việc hắn quấy rối không thôi, nhưng đối phương lại là Thọ An quận chúa gầy teo yếu ớt, không biết nó có thể bình an lớn lên hay không, những đứa trẻ yếu ớt rất dễ chết yểu, chuyện sau này ai có thể nói trước được? Nếu để cho hai đứa định hôn, sau này Thọ An quận chúa chưa kịp lớn đã chết non, con trai ông sẽ bị mang tiếng khắc thê thì phải làm sao? Dĩ nhiên, Thọ An quận chúa là cháu gái đằng ngoại của ông, ông cũng có chút thương yêu nàng nhưng nếu để làm con dâu, thì đó không phải là một việc tốt.
“Không, con --- ô ô ô!!”
Thụy Vương một tay ôm nhi tử, một tay che miệng của hắn, nói với phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi: “Khang Nghi, Tử Sách, hôm nay đã làm phiền hai người, huynh đưa Huyên Nhi trở về nghỉ ngơi trước.”
Tử Sách là tên tự của La Diệp.
Trưởng công chúa Khang Nghi cùng La Diệp vội vàng đứng dậy cung tiễn.
Vệ Huyên bị phụ thân che miệng lại chặt chẽ, không nói ra lời, chỉ có thể thay đổi tư thế, hai tay vịn bả vai phụ thân, từ bả vai ông thò đầu nhìn về phía A Uyển, người đang đi theo sau Trưởng công chúa Khang Nghi, cho đến khi đi ra cửa không còn nhìn thấy hình bóng đó nữa vẻ mặt của hắn lại bắt đầu vặn vẹo dữ tợn.
Thôi, ngày sau còn dài.
Trưởng công chúa Khang Nghi dắt nữ nhi đưa tiễn tới cửa, chỉ thấy đứa bé trai Thụy Vương đang ôm nằm sấp trên bả vai phụ thân hắn thò đầu nhìn về phía bên này, cho tận đến lúc biến mất ánh mắt vẫn không thu lại.
Trưởng công chúa Khang Nghi khẽ cau mày, nhìn bộ dáng kia của Vệ Huyên, hình như hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, từ khi bà trở về bà đã nghe một số tin đồn hồi xưa liên quan đến Thụy Vương thế tử, không biết lúc này hắn lại nghĩ ra trò quậy phá gì đây. Hắn thật sự vừa mắt với một đứa trẻ mới sáu tuổi như A Uyển sao, cho dù hắn trưởng thành sớm, nhưng đối với loại tình cảm nam nữ này cũng chưa biết mới phải, chuyện này thật sự đảm đương không nổi, nói không chừng qua mấy năm nữa hắn sẽ quên hẳn chuyện này không đề cập đến nữa.
“Vệ Huyên như thế là sao?” La Diệp cau mày nói, “Chẳng lẽ nó vừa mắt A Uyển?”
“Phụ thân, con chưa bao giờ vừa mắt hắn.” A Uyển lập tức phản bác, nàng làm sao có thể sẽ động tâm gì đối với một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chứ? Càng không động tâm với cái tên Vệ Huyên quái dị này, A Uyển thật sự là vô lực, nàng không có hứng thú làm phu nhân của một đứa bé, huống chi dựa theo huyết mạch bọn họ còn là anh em họ hàng gần, cả hai càng không thể nào thành thân.
A Uyển cân nhắc theo tư tưởng hiện đại, nàng hoàn toàn đã quên mất nơi này là cổ đại, việc kết hôn giữa anh em họ hàng để thân càng thêm thân vẫn tồn tại, nếu không cũng sẽ không có nhiều câu chuyện về các loại biểu muội gây khó dễ hoặc để cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi như vậy.
Trưởng công chúa Khang Nghi ôm A Uyển ngồi xuống nhận chén nước từ tay nha hoàn đút cho nàng uống, sau đó cầm khăn tay lau miệng cho nữ nhi, rồi dùng một giọng điệu lạnh nhạt nói: “Chuyện này là không thể, phò mã không cần để ở trong lòng.”
La Diệp bật cười, “Đó chỉ là những lời nói của đứa trẻ không hiểu biết, không biết tiểu tử kia học được từ đâu, lại dám cầu hôn A Uyển nhà ta.” Nói xong ông quan sát khuôn mặt mềm mại của nữ nhi, phát hiện không có vết thương vì bị hắn cắn thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gọi nha hoàn đi múc nước tới để rửa mặt cho A Uyển.
Trưởng công chúa Khang Nghi hết ý kiến đối với hành động của trượng phu, mặc dù không biết đó có phải là những lời nói linh tinh của Vệ Huyên hay không, nhưng trong lòng của Trưởng công chúa Khang Nghi cũng bị hành vi của hắn làm cho tức giận. Thật may là bây giờ cả hai đứa bé mới có sáu tuổi, nếu việc này bị truyền ra ngoài cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đối với A Uyển, nhưng nếu chuyện này bị truyền vào trong cung...
Trưởng công chúa Khang Nghi hít một hơi thật sâu, nói với nữ nhi: “A Uyển có thích Thụy Vương thế tử không?”
A Uyển mặc dù không biết công chúa mẫu thân hỏi như vậy là có ý gì, nhưng vẫn quả quyết lắc đầu, ai có thể thích một thằng nhóc ranh mới gặp nhau ba lần chứ? Hơn nữa hai lần trước đều bị hắn liên lụy, có quỷ mới thích được một con Gấu Con như vậy.
Phát hiện vẻ khác lạ trên mặt nàng, Trưởng công chúa Khang Nghi khẽ cười, “A Uyển cũng không nên để ở trong lòng, sau này cách xa nó ra là được.”
Thật có thể cách xa hắn ra sao? Trong lòng A Uyển không khỏi có chút thấp thỏm, nhớ tới ánh mắt kia của tiểu chính thái, nàng luôn có một loại dự cảm bất thường, cảm thấy hình như nàng sẽ không bỏ rơi được hắn.
Nghĩ như vậy, nàng lại rùng mình một cái.