Nhìn thấy một màn bất ngờ này tất cả mọi người lại ngây người.

Dưới con mắt mọi người, cảnh một thằng bé trai lại gặm một miếng lên mặt của bé gái, hình ảnh này trong mắt mọi người rất dễ thương rất buồn cười, cho nên Thụy Vương không kiềm được mà cười to.

Nhưng La Diệp tuyệt đối không cảm thấy buồn cười, ông cảm thấy bảo bối A Uyển của ông bị tên tiểu tử thúi kia đùa giỡn, nhất thời rất không vui vẻ nổi. Nếu không phải nể mặt Thụy Vương, ông sẽ trực tiếp nổi giận, tuy rằng bọn chúng chỉ mới là những đứa trẻ mới sáu tuổi, nhưng làm gì có đứa bé trai sáu tuổi nào lại đi gặm khuôn mặt của tiểu cô nương nhà người ta như thế? Rõ ràng là một con sói háo sắc mà!

Tâm tình trưởng công chúa Khang Nghi cũng hơi phức tạp, Thụy Vương phi thì nhàn nhạt xem cuộc vui, không phải là bụng bỏ ngoài da mà là do bà không muốn can thiệp vào quá nhiều việc của hắn, tránh cho việc dù có nói hay không đều là lỗi, chỉ nên thuận theo con Gấu Con này.

Nhưng người lớn trong phòng chưa kịp phản ứng trước hành động của Vệ Huyên, tiểu chính thái vừa gặm A Uyển một miếng đưa ra bàn tay còn mũm mĩm thịt của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, quay đầu lớn tiếng nói với phụ vương hắn: “Phụ vương, Huyên Nhi thích biểu tỷ, sau này con muốn kết hôn với biểu tỷ để nàng làm thế tử phi của con!”

Mọi người: “...”

A Uyển cũng bị hành động của hắn làm cho bối rối, đặc biệt là câu muốn cưới nàng làm thế tử phi của hắn, khi nghe thấy nàng rùng mình một cái, lập tức kịp phản ứng lại, ỷ vào bản thân bây giờ là chỉ là một tiểu cô nương không hiểu chuyện, trực tiếp cự tuyệt nói: “Không được!”

Vệ Huyên quay đầu nhìn nàng, cũng không bởi vì lời cự tuyệt của nàng mà tức giận -- trên thực tế, hắn đã bị nàng cự tuyệt thành thói quen, nếu nàng không cự tuyệt hắn mới là lạ cho nên hắn đã hình thành một tính cách cực kỳ kiên nhẫn, hắn không thèm để ý tới lời cự tuyệt của A Uyển, thừa dịp lúc sức lực của nàng yếu không giãy ra được, nên càng được voi đòi tiên đưa tay ôm lấy thân thể của nàng.

Hai người đều chỉ là những đứa trẻ sáu tuổi, mặc dù A Uyển lớn hơn mấy tháng so với Vệ Huyên, nhưng bởi vì nàng bị sinh non, thân thể lại luôn không khỏe mạnh, nàng nhỏ yếu hơn một chút so với những bạn cùng lứa tuổi khác, ngược lại lúc này nhìn Vệ Huyên mới giống ca ca của nàng. Lúc này Vệ Huyên đưa tay đã trực tiếp đem nàng hoàn toàn ôm vào trong ngực, hơn nữa đối với việc có thể hoàn toàn ôm nàng ở trong lòng rất chi là hài lòng.

“Khang Nghi cô cô, dượng, khi lớn lên con muốn thành thân với A Uyển biểu tỷ, để tỷ làm thế tử phi của con!” Hắn quay đầu nói với Trưởng công chúa Khang Nghi, nụ cười trên mặt cực kỳ rực rỡ.

“Ta không muốn!” A Uyển lần nữa cự tuyệt, cố gắng đưa tay đẩy hắn ra, đáng tiếc sức lực nàng yếu không đẩy được hắn ra, trong lòng không khỏi có chút tức giận tiểu chính thái này rốt cuộc ăn cái gì mà lớn lên, sức lực thật sự quá lớn.

Vệ Huyên căn bản không để ý đến sự cự tuyệt của nàng, một đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn chằm chằm Trưởng công chúa Khang Nghi, vị này mới có thể làm chủ, chỉ cần có thể thuyết phục bà thì đó đã là một thành công lớn.

Trưởng công chúa Khang Nghi vẻ mặt cương nghị, chỉ trong nháy mắt bà đã có thể cân nhắc hơn thiệt trong chuyện này. Trong lòng bà biết rất rõ nếu để cho A Uyển trở thành thế tử phi của Thụy Vương là chuyện không thể. Không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc thái hậu ở trong cung sẽ là người đầu tiên không cho phép, ai biết được đương kim hoàng đế ở trên kim loan điện kia đã có sắp sếp gì đối Thụy Vương thế tử.

Cho nên, đây là chuyện không thể nào, không thể bởi vì một mình Vệ Huyên nói thích thì sự việc sẽ được quyết định như thế.

“Huyên Nhi, cái này...” Trưởng công chúa Khang Nghi không biết nên nói thế nào, bà cảm thấy đây chỉ là do đứa bé không hiểu chuyện nhất thời nổi hứng mà thôi, mặc dù
không biết A Uyển nhà bà có điểm nào lọt vào mắt xanh của vị thế tử này, nhưng hai người bọn họ tuyệt đối không khả năng thành đôi, nhưng nếu bà trực tiếp cự tuyệt, hình như là không nể mặt phủ Thụy vương lắm, trong lúc nhất thời có chút khó xử.

Cho nên, Trưởng công chúa Khang Nghi không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Thụy Vương cầu cứu.

Thụy Vương lại không xem đó là chuyện quan trọng, ông cười nhạo nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play