"Huyên Nhi thích Thọ An đến vậy sao?"
"Đó là dĩ nhiên." Vệ Huyên cười càng sáng lạn hơn, "Biểu tỷ là do Phật tổ điểm hóa thành thế tử phi của con, con vừa thấy nàng liền thích. Hoàng tổ mẫu, người còn chưa thích Huyên Nhi ở cùng một chỗ với biểu tỷ sao?" Hắn mang vẻ mặt đau khổ hỏi.
Nụ cười của Thái hậu cứng lại, sau đó thở dài nói: "Thọ An tuy tốt, nhưng con đáng giá tìm được người tốt hơn nữa." Nghĩ đến thân thể nhỏ bé yếu đuối của Thọ An quận chúa kia, sau này lớn lên cũng không biết như thế nào. Cho dù sau này thân thể tốt hơn so với khi còn bé một chút, sợ rằng đối với con cháu đời sau cũng có trở ngại, sợ rằng đến lúc đó nàng lại giống như mẫu thân Trưởng công chúa Khang Nghi của nàng, như vậy làm sao có thể đảm nhận Vương phi tông phụ?
Chẳng qua là, nếu như bọn chúng thật là duyên phận do Phật tổ điểm hóa, Thái hậu lại sợ bản thân mình nhúng tay vào lại chọc giận Phật tổ, đến lúc đó không biết người có thể sẽ giáng tội Huyên Nhi hay không. Bà nuôi Vệ Huyên nhiều năm như vậy, việc này đã trở thành chấp niệm trong lòng bà, Thái hậu là thật tâm thật ý thương hắn, cũng không nỡ để hắn xảy ra chuyện gì.
"Hoàng tổ mẫu, người liền đáp ứng với con đi." Vệ Huyên quấn lấy Thái hậu mè nheo.
Thái hậu bị hắn cuốn lấy không chịu nổi, do do dự dự một hồi lâu, nhưng vẫn không thể quyết định. Đang lúc hai bà cháu đang nháo loạn, liền nghe cung nhân báo lại
hoàng đế tới.
Lúc Văn Đức đế tới, thấy bộ dáng Vệ Huyên cùng Thái hậu đang quấn quýt, liền cảm thấy hứng thú hỏi: "Huyên Nhi lại nháo hoàng tổ mẫu của con, con đó, lần này là muốn đòi thứ gì?"
Vệ Huyên bất mãn nói: "Hoàng bá phụ người nói oan uổng con, con mới không phải là vì muốn đòi vật gì mới quấn lấy ngoại tổ mẫu đâu. Chẳng qua con chỉ là muốn ngoại tổ mẫu đáp ứng để cho Thọ An biểu tỷ làm thế tử phi của con mà thôi, con nghe lời của hoàng tổ mẫu nhất,
nếu như hoàng tổ mẫu không đáp ứng, con chỉ có thể một mực ở đây dây dưa đến khi hoàng tổ mẫu đáp ứng thì mới ngưng."
Văn Đức đế sửng sốt một chút, không ngờ tới hắn đến bây giờ vẫn còn có ý với chuyện này, xem ra hắn luôn một mực nhớ. Năm trước khi đoàn người của Thụy Vương trở về từ Giang Nam, Văn Đức đế đã nghe nói chuyện này, lúc ấy cũng chỉ nghĩ là trẻ con trong lúc nhất
thời nổi hứng mới muốn Thọ An làm thế tử phi của hắn, đợi hắn lớn một chút liền sẽ quên, cho nên luôn một mực không lên tiếng, không ngờ tới ngược lại trong lòng hắn luôn một mực nhớ tới việc này.
Cũng đúng thôi, Văn Đức đế ngoắc gọi hắn đến trước mặt, cười hỏi: “Con tại sao lại coi trọng Thọ An, trong kinh thành này có nhiều cô nương còn đẹp mắt hơn so với Thọ An nhiều. Chính như Phúc An cũng rất hoạt bát lanh lợi, dáng dấp lại ngọt ngào đáng yêu, con tại sao lại không nhìn trúng nàng?”