Hắn nghe ra ý hoàng đế cho là A Uyển không sánh bằng nha đầu Mạnh Tự ngu xuẩn kia, Vệ Huyên nhất thời buồn bực nói: "Thọ An biểu tỷ là tốt nhất, những thứ nữ nhân ngu xuẩn kia làm sao so sánh được."

Thấy hắn giận, Văn Đức đế chẳng qua là cười cười nhìn hắn, thẳng đến khi thấy tiểu hài tử có vẻ không thuận theo, mới nói: "Con muốn cưới Thọ An làm thế tử phi cũng không phải là không thể được."

"Hoàng thượng!"

"Thật sao?"

Âm thanh của Thái hậu cùng Vệ Huyên đồng thời vang lên, một giọng nói là không vui một giọng nói là kinh hỉ, tất cả đều nhìn chằm chằm hoàng đế không rời.

Văn Đức đế đem Vệ Huyên ôm lên người, cười đối Thái hậu nói: "Mẫu hậu, khó có khi thấy Huyên Nhi lại yêu mến một cô nương như vậy, hà cớ gì không thỏa mãn nó, đỡ phải khiến cho nó lúc nào cũng nhớ thương." Nói không chừng khi lấy được, ngược lại sẽ không còn để ý như vậy nữa. Hoàng đế nghiêm túc nghĩ Vệ Huyên là vì bị trưởng bối ngăn cấm không cho phép mới cố chấp như thế, cho nên cũng không để ý.

Thái hậu cau mày, trong lòng không vui, "Ngươi cũng biết Thọ An thân thể không tốt, vạn nhất..." Thấy Vệ Huyên đang trợn mắt nhìn, Thái hậu đem câu "Không sống được tới khi trưởng thành liền chết yểu" định nói nuốt xuống, chỉ cảm thấy Vệ Huyên cố ý như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu với hai mẹ con Trưởng công chúa Khang Nghi.

"Mẫu hậu lời này nói thế có vẻ không đúng, nam nhi lang cùng cô nương gia hoàn toàn khác nhau, cho dù sau này phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, thì nam tử làm sao có
thể không tái giá."

Thái hậu thần sắc hơi buông một chút, suy nghĩ thêm một lúc, cũng cảm thấy Văn Đức đế nói có lý, liền nói: "Muốn ai gia đồng ý cũng được, nếu như sau này Thọ An có thể bình an sống đến tuổi cập kê, ai gia liền cho các ngươi thành thân."

Nếu như không sống được, vậy càng dễ tính, cũng không cần quá so đo với một cô nương có thân hình yếu đuối như vậy.

Trong lòng mặc dù không hài lòng với lời nói của Thái hậu, nhưng cuối cùng cũng có thể để cho bà mở kim khẩu, từ hôm nay trở đi hắn liền có thể tuyên cáo với tất cả mọi người A Uyển là vị hôn thê của hắn, trong lòng Vệ Huyên vẫn cảm thấy thật cao hứng.

Chờ Vệ Huyên cao hứng rời đi, trong chánh điện chỉ còn dư lại hai mẹ con, Thái hậu mới nói: "Hoàng thượng hôm nay tới là vì nghe nói việc của Thôi Quý nhân?"

Văn Đức đế khẽ cau mày, vuốt cằm nói: "Hi nhi càng ngày càng càn quấy, từ giờ phải quản giáo thật tốt, công chúa hoàng gia tuy có thể tùy hứng nhưng cũng không thể làm bậy."

Thái hậu cười nói: “Cũng không trách được nàng, con biết tính tình của nàng là thẳng thắn nhất. Trong lòng nàng một mực luôn coi Thôi Quý Nhân là Hảo tỷ tỷ, nhưng ai ngờ đảo mắt lại được vào trong cung làm quý nhân, cục tức này làm sao có thể nuốt trôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play