Thái hậu nghe được cung nhân báo lại tin tức, nhất thời không nhịn được cau mày.
Một quý nhân nho nhỏ mà thôi, có sinh non hay không cũng không cần quá mức để ý, huống chi bây giờ trong cung cũng không ít hoàng tử công chúa, cũng không hiếm lạ gì một hài tử do một nữ nhân có thân phận không cao quý sinh. Thái hậu cũng không muốn vì cái vị quý nhân này mà trách phạt Tam công chúa, dẫn đến xích mích cùng Trịnh quý phi lâu nay vẫn ở bên cạnh hầu hạ bà, liền nói với cung nữ tới bẩm báo: "Đem chuyện này giao cho hoàng hậu xử trí là được."
Cung nữ nghe thấy Thái hậu lên tiếng, đáp một tiếng, lúc đang định lui ra, lại nghe Thái hậu nói: "Thuận tiện cũng cho người thông báo quý phi một tiếng, để cho nàng cùng đi giải quyết với hoàng hậu."
Thái hậu cuối cùng là có chút lo lắng về năng lực làm việc của hoàng hậu.
Cung nhân đứng xung quanh sau khi nghe xong cũng không cảm thấy kỳ quái những lời của Thái hậu, bởi vì hoàng hậu luôn làm ra những chuyện làm người khác chết lặng. Mặc dù mấy năm nay Thanh Ninh công chúa đã lớn hơn nên có thể khuyên hoàng hậu một mai, khiến
cho mấy năm bà an phận hơn không ít, nhưng có thể do trước kia hoàng hậu lưu lại cho người khác ấn tượng quá mạnh, cho nên cung vụ trong cung trên danh nghĩa là hoàng hậu cầm phượng ấn xử lý, thật ra là do quý phi phụng chỉ của Thái hậu ở một bên hiệp trợ xử lý. Cái này cũng có thể nói là để cho hai bên tự kiềm chế lẫn nhau, giúp giữ thăng bằng thế lực trong hậu cung.
Cung nữ sắc mặt bình tĩnh lui xuống, hướng về phía Phượng Nghi cung truyền lời.
Sau khi Thái hậu đuổi cung nữ kia đi, liền hòa ái nhìn về phía Vệ Huyên, cười hỏi: "Gần đây Huyên Nhi đang bận gì mà không thấy con tới nơi này của ai gia, thật khiến cho ai gia nhớ nhung."
Vệ Huyên ngẩng mặt cười với bà, nói: "Hoàng tổ mẫu, việc này cũng không thể chỉ dựa vào con. Gần đây công khóa bề bộn nhiều việc, hoàng bá phụ không chỉ thường
xuyên kiểm tra thí điểm, mà còn để cho Thái tử ca ca cũng tới kiểm tra. Con mỗi ngày trở về còn phải viết chữ to, đến rất khuya mới nghỉ ngơi, cả ngày đều vội vàng không ngừng, cũng đã nhiều ngày rồi con không gặp Thọ An biểu tỷ."
Nam hài ngửa mặt lên cười với bà, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo kia mang theo nụ cười vừa thuần túy vừa sáng lạn, lại có vẻ giống như một hài tử ngây thơ không rành thế sự. Thái hậu thấy trong lòng như nhũn ra, không nhịn được đem hắn ôm vào trong ngực, giống như đã từng ôm đứa bé nho nhỏ đó. Chẳng qua là nghe những lời oán trách của hắn, ánh mắt Thái hậu liền lóe lên, không nhịn được sờ mặt của hắn nói.